Trương Trung cười âm hiểm, vuốt cằm chậc chậc vài tiếng, nói:
-
Ây da ây da, coi ngươi kìa, hả? Vợ, con trai, con gái, một đại gia đinh
đều đã bị treo ở đây rồi. Ngươi còn không nghĩ tới mình thì thôi đi, còn không nghĩ cho vợ con sao? Nếu các ngươi đều không còn nữa, giữ cây san hô đó lại cho ai? Còn muốn làm đồ gia truyền, hắc! Nhà đều không còn
nữa! Họ Ngải, gia nói trắng ra với ngươi, chỉ cần giao ra loại san hô
đó, chúng ta tuyệt đối không làm khó ngươi nữa, thế nào?
- Trời ơi!
Tên keo kiệt sớm đã bị người ta vặt trụi lông rồi, trong nhà có thể bị lấy
hết rồi. Y thực sự không ngờ Trương Trung lại không có nhân tính như
vậy, chạy tới nhà y ngầm thăm dò mỏ vàng, cướp đi của y hàng vạn lượng
bạc trắng. Sau đó lại giả như phát hiện cát vàng, làm bộ tiếp tục đào
đất, đã lừa hết các cửa hàng của y đi. Trong nhà bây giờ chỉ còn lại
trăm khoảnh đất, miễn cưỡng có thể làm một cái nhà nhỏ, không ngờ hắn ta cũng không buông tha cho mình.
Ngải Kính nước mắt đầm đìa, ngửa lên trời than:
- Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem này, ông đại từ đại bi để người nhà
tôi sống tiếp đi. Tôi thực sự không còn thứ gì tốt để giao ra nữa,
Trương công công, ngài đại phát từ bi. Khế ước đất của tôi, khế ước nhà
của tôi đều đưa cho ngài rồi, ngài khai ân đi.
- Mẹ nó, trên trăm khoảnh đất đổi lấy san hô đỏ bảy tấc? Ngươi định ăn mày à? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Trương Trung hung dữ chửi, ngáp một cái, nói với quản giả Hàn Bính:
- Gia muốn về đi ngủ rồi, ở đây giao lại cho ngươi. Ừ … lúc nữa cũng đi
nghỉ ngơi đi. Gia không tin, tên keo kiệt hắn ta thực sự là bằng sắt
đấy, xem ra là đau khổ vẫn chưa nếm đủ.
- Vâng, gia!
Hàn Bính đứng bên cạnh Trương Trung, vừa đi về vừa nói:
- Nhưng hôm nay dạy dỗ tên keo kiệt đó cũng đủ rồi. Chúng ta lấy danh
nghĩa có thể đục khoét cổ vật của nhà họ mà họ cũng che giấu không báo
quan. Dù nói trong tay ngài có Hoàng sai mã chính, thị thuế, tìm mỏ
vàng, nhưng không đưa hắn tới quan phủ, mà dùng tư hình ở phủ của mình,
một khi lan truyền ra ngoài cũng rất phiền phức. Dương Chém Đầu có lẽ
vẫn chưa đi.
- Ha ha. Dương Chém Đầu quả là lợi hại. Chúng ta bây giờ cũng đã biết sự lợi hại của hắn ta rồi. Nhưng hắn ta chẳng qua giết chết mấy tên giả thần giả thánh, có tư cách gì mà quản chuyện của bổn
khâm sai chứ? Phụng mệnh Hoàng thượng xuất kinh trấn thủ, ta chính là
gia của một mẫu ruộng chia ba phần này. Dương Lăng dù có muốn quản cũng
không quản được chuyện này.
Nhiều nhất cũng chỉ hai năm, mã chính cũng hủy bỏ. Hiện giờ còn không khẩn trương vơ vét thì còn đợi tới khi
nào nữa? Tiểu Bính à, ngươi nói gia quản chi phí ăn mặc của một đại gia
đình này, dễ dàng lắm sao?
- Không dễ dàng, không dễ dàng.
- Chính là như vậy, cho nên có thể nhân cơ hội sớm lấy được. Thời gian có hạn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi.
- Gia, ý của ta là Tên keo kiệt là keo kiệt không muốn giao san hô ra. Ta xem chứng hắn ta là muốn chống đỡ. Dù sao không phải là tội lớn gì,
ngày mai ngài cũng có thể không thả người sao? Nghiến chặt môi lại đối
phó với Tên keo kiệt dù là dùng dao cùn cắt thịt, hại chết hắn ta cũng
sợ là hắn ta không phục sao?
- Hử? Ý ngươi là?
- San hô đổ bảy tấc cũng không nhỏ. Chúng ta đã lục soát qua Ngải phủ, không tìm
thấy gì cả, xem ra là đã vận chuyển đi giấu rồi. Chi bằng chúng ta giả ý thả hắn ta đi, sau đó ngầm cho người canh chừng bên ngoài nhà hắn ta.
Tên keo kiệt coi trọng bảo vật vô giá này như vậy, một khi thoát thân ra ngoài rồi, tất sẽ đi kiểm tra san hô của hắn ta. Món đồ này không phải
đã tới tay rồi sao?
Y không khai ra cũng không sao, hôm nay đã
cho hắn ta chiêu độc, sau khi thả người ra rồi, hắn ta nhất định sẽ cho
rằng đã qua cửa này rồi. Ha ha, tìm mấy tên
du côn tới nhà hắn ta làm
chà đạp, tri châu nha môn biết sẽ không tiếp nhận vụ án của hắn ta, để
hắn ta sớm muộn cũng không sống nổi. Gia ngài là không biết, những tên
lưu manh đầu đường xó chợ đó thủ đoạn độc ác, có gia chống lưng, chúng
có thể khiến cho Tên keo kiệt chết.
- Ha ha ha …. Có lý, được
thôi. Chuyện này giao cho ngươi, thả chúng ra, từ từ tiêu khiển. Đúng
rồi, mùa đông tới rồi không nên đào, dạy dỗ Tên keo kiệt, trước tiên là
thả bên này ra đi, đi Cố An bên kia tìm mấy nhà phú hộ, cái gì mà mộ
phần, nhà cửa, điền sản, bắt bớ chỗ nào đào khoét chỗ đó, không ép ra
một nửa tài sản thì đừng nhả ra. Chờ tới mùa xuân, toàn diện khởi công.
- Vâng, gia.
Hàn Bính đáp.
- Một năm qua, tiểu thương và người bán hàng rong nhiều lên như vậy, bán
thịt bán đồ ăn, mở cửa hàng bán rượu, còn có liên hợp vũ long, đó đều là tiền, không ngại ít, lại đi chiêu một vài lưu manh tới các trấn huyện
đảm nhiệm thuế quan, thu thuế cho ta.
- Vâng, gia.
Gia
đình Tên keo kiệt thê lương trở về nhà, tường bao trong nhà đã đổ hết
xuống. Khắp nơi trong vườn là hố. Người hầu trong nhà đều đã bỏ trốn
hết. Trong nhà trống rỗng, bếp lạnh, vại trống. Nhà người ta giăng đèn
kết hoa, nhà hắn ta nào có chút gì là đón năm mới. Nhìn thấy cảnh này,
Ngải Kính và vợ con ôm đầu kêu khóc.
Trương Trung đã ép kiệt hắn
ta mới bằng lòng bỏ qua, đó là nhân vật thông thiên, hắn ta chỉ là một
người dân nhỏ bé, một thương nhân địa vị thấp kém, thời gian này còn
biết sống thế nào? Kỳ thực Trương Trung đã lấy hết của nổi và cửa hàng
của hắn ta, cũng không có ý đuổi cùng giết tận. Nhưng Trương Trung vì
xảo trá, chuyên môn tuyển nhân lưu manh vô lại về dùng.
Trong lúc này đã có một người đầu quân vào làm cho Trương Trung tên là Phương Vũ, là kẻ thù không đội trường chung của tên keo kiệt Ngải Kính. Y vốn là
làm buôn bán nhỏ, quan hệ với Ngải Kính rất tốt. Có một lần nợ hàng hóa, đối phương đã tới tận cửa nhà đòi nợ, y đã mượn tiền của Ngải Kính.
Ngải Kính là ông chủ đất ta không cần người khác cần, người khác cũng đừng
nghĩ là chiếm được của ta dễ dàng, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, ngộ
nhỡ cho mượn đi lại không đòi lại được thì biết làm thế nào? Mặc cho
ngươi nói lời ngon ngọt, Ngải Kính vẫn không đồng ý. Kết quả là Phương
Vũ vì vậy mà bị người ta đòi nợ phá sản, từ đó đã ghi mối hận với Ngải
Kính này vào lòng.
Hai ngày trước khi bị phải tới Ngải gia đào
khoét trong đất, y chính là một tiểu đầu mục chỉ huy đám lưu manh, nên
được mùi báo thù. Vừa nghe Trương công công thu được bạc chuẩn bị thu
công, Phương Vũ liền có chút không cam lòng: Ta bây giờ hai bàn tay
trắng, hắn ta còn có nhà có đất, mối thù này báo không thoải mái chút
nào.
Phương Vũ âm thầm suy nghĩ, nảy sinh độc kế, sau khi trở về liền có ý tuyên bố với xung quanh:
- Cây san hô đó trong phòng khách lão gia chúng ta dài hơn ba tấc, chính
là kỳ trận, nhưng so với tên keo kiệt Ngải Kính thì cũng còn kém xa.
Ngải gia có loại san sô đỏ, cao bảy tấc, hình dáng đáng yêu. Chúng ta
dẫn người tới đào khoét, trong nhà có cái giường, tủ gì, đồ cổ ngọc quý
tên keo kiệt đó đều không quản, chỉ lo đem chỗ san hô đỏ này chuyển đi
rồi, e là đã hỏng một chút rồi, đó là báu vật vô giá đấy!