Viết đến cuối, Dương Lăng không quên kể chuyện đám ngu dân tự xưng đế ở
Thắng Phương trấn bị mình phát hiện, chỉ cần cử hai gia đinh đi là tóm
gọn kẻ phản nghịch. Dương Lăng viết rất khoa trương thêu dệt, cứ như thể đang kể về trò chơi trẻ con vậy, đồng thời cũng cố tình nhắc tới sự
kiện Hoằng Đế xử trí đám ngu dân năm xưa, nhằm hi vọng tiểu Hoàng Thượng Chính Đức xem xong cười bỏ qua mà không cần truy cứu ầm ĩ làm gì, không thì nếu coi nó thành đại án làm phản, là hàng trăm người bị tru di cửu
tộc, e rằng hàng vạn người phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi.
Khi viết xong, Dương Lăng dừng bút trầm ngâm hồi lâu, rồi lại thêm vào một dòng cuối:
- Bọn mã tặc ở Bá Châu đã tuyệt tích từ lâu, nhưng thần ở Bá Châu, kinh
hãi nghe tin về bọn hại dân hại nước mà họa mã tặc không sao sánh được.
Quan lại hủ bại, giả thánh hoành hành, cướp đường lúc ẩn lúc hiện, còn
gây hại gấp chục lần mã tặc. Thần thấy con dân Hoàng Thượng chịu khổ như thế, trong lòng khủng hoảng lắm.
Thần được Hoàng Thượng ân sủng, không dám không cúi mình tận tụy, ba thứ hại này không diệt, bách tính
Bá Châu khó yên. Vậy thần xin đi dẹp loạn, nguyện núp dưới uy vọng của
Bệ Hạ, trừ tham quan, diệt thảo khấu, giữ yên lành một phương. Để tránh
bị lộ thông tin, kinh động đến bọn tham quan thảo khấu, khiến chúng có
thời gian đề phòng, nên thần mật dâng bản tấu này, xin Hoàng Thượng ân
chuẩn, cho phép thần tiết chế các quan viên phụ trách quân chính ở Bá
Châu.
Viết xong bản mật tấu, Dương Lăng thổi thổi vết mực. Trên
phong bì tựa rằng “Nhất Tiên kính dâng Hoàng Thượng vạn tuế”, sau đó
thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa.
Bầu trời bên ngoài trong trẻo, trăng
sáng vằng vặc, một nhành hoa mai đu đưa trước gió, thân cây uốn lượn,
bông thì còn ngậm e ấp, bông thì ngạo nghễ nở to. Đêm đã về khuya, không khí âm u tĩnh mịch.
Gió thổi khiến cành cây lay động, những bông hoa đung đưa trong gió, trước mặt Dương Lăng mơ hồ hiện lên bốn thi thể lơ lửng trong không trung và ánh mắt có đôi chút thất vọng của Tống
Tiểu Ái. Hắn chậm rãi đứng dậy, đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía màn đêm tĩnh mịch than dài một tiếng:
- Mặt trời triều Minh vẫn mọc ở đằng đông, dòng nước xiết cũng chẳng thể vùi dập lòng người tráng sĩ.
Bất luận ai coi Dương Lăng ta như con hổ mất nanh, đều sẽ phải trả cái
giá thịt nát xương tan.
…
Lưu Cẩn giận dữ, đập bàn chửi bới:
- Hừm, vẫn không ngừng gây chuyện chọc ngoáy. Cái thằng ranh Dương Thận
kia đã an phận rồi, lại tòi ra cái thằng Si Quỳ. Gã nói thế nào, chúng
ta đã đi nhờ vả rồi, gã vẫn không chịu trình chiến công Du Lâm lên?
Tiểu thái giám đứng cạnh cúi mình nói:
- Vâng, Si đại nhân nói, năm nay biên thùy không có chiến sự lớn, báo
công Du Lâm lên tới hơn một trăm hai mươi tướng lĩnh, chém một nghìn bốn trăm thủ cấp tướng địch, tuy nhiên trước đó đều không có báo cáo cụ thể về tình hình chiến sự, cho nên phải thẩm tra lại một phen, để tránh
nhận bừa chiến công, thậm chí giết bách tính giả mạo quân địch.
- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Thể diện của ta mà gã dám xúc phạm, chỉ là một tên Cấp Sự Trung lục phẩm tép riu!
Lưu Cẩn tức giận đến lông tóc dựng ngược, mắt mũi trợn trừng. Y đã đốc thúc Thần Anh gạ gẫm phía Du Lâm dâng cho y lượng lớn vàng bạc, thì gã sẽ
đồng ý ghi công khao thưởng, tăng thêm quan lộc cho bọn họ, nào ngờ cuối cùng lại đổ bể bởi cái tên Cấp Sự Trung tép riu Si Quỳ.
Lưu Cẩn oán hận chửi bới xong, hỏi:
- Khi nào gã đi Du Lâm thẩm tra?
- Sáng sớm mai sẽ đi theo xe ngựa của quân báo.
Lưu Cẩn nhíu mày, nghĩ một hồi rồi cười lớn:
- Sai người tặng quà cho gã, nếu gã chịu nhận mà bỏ qua việc này thì coi
như ổn, nhưng nếu gã không chịu, sai người mang mấy thứ đến phủ gã dưới
danh nghĩa gã gửi về, đợi gã về kinh thì bắt luôn với tội tham ô, nhận
hối lộ, trực tiếp đưa đến Cẩm Y Vệ.
- Vâng, vâng.
Tiểu thái giám vội đáp, lúc này lại có một tiểu thái giám khác vội vã chạy vào, nói:
- Công công, Quốc Tử Giám Tế Tửu Vương đại nhân tới, muốn gặp công công.
- Hả? Quốc Tử Giám Tế Tửu? Gã đến làm gì?
Lưu Cẩn thầm nghĩ: “Lẽ nào là đến dâng lễ?” Lưu Cẩn ngồi trên ghế, nói:
- Gọi gã vào.
Quốc Tử Giám Tế Tửu Vương Vân Phượng vội vã đi vào, khi thấy Lưu Cẩn vội bái sát
đất nói:
- Hạ quan Vương Vân Phượng bái kiến Lưu công công.
Lưu Cẩn nheo mắt liếc y một cái, đoạn thong thả ung dung nói:
- Ừ, đứng dậy đi, đến gặp ta có việc gì?
Vương Tế Tửu vừa cười vừa nói:
- Công công, hai hôm trước ngài có lệnh cho Quốc Tử Giám tăng thêm chỉ
tiêu cho học sinh Thiểm Tây, còn bảo lãnh cho 6 văn sinh, 2 võ sinh…
- Đúng thế, thì sao?
Lưu Cẩn mất kiên nhẫn hỏi.
Vương Vân Phượng hễ thấy sắc mặt Lưu Cẩn, trong lòng có chút sợ sệt, lắp ba lắp bắp nói:
- Việc này…tăng thêm chỉ tiểu Thái học sinh Thiểm Tây đã khiến đám Thái
học sinh nhốn nháo cả lên, mấy đứa học sinh mà công công bảo lãnh gửi
đến, ở trong Quốc Tử Giám, ờm…không được ngồi yên cho lắm. Hôm qua còn
đánh bị thương một Thái học sinh Quý Châu, đến nay có rất nhiều người
tìm hạ quan kháng nghị, đến cả mấy vị Ti Nghiệp, Chủ Bộ cũng rất là bất
mãn…
Lưu Cẩn đang phiền lòng vì phải nghĩ về việc đề bạt cho hơn
một trăm tướng lĩnh đã đút lót cho y. Mà đó đâu chỉ là đút lót. Thế lực
của y trong quân đội trước giờ luôn thấp kém, Dương Lăng tuy đã lui,
nhưng ảnh hưởng thì còn lớn hơn yb nhiều. Chỉ có nhanh chóng đề bạt
những tướng lĩnh y tiến cử thì mới có thể khiến quân đội nghe lời chỉ
huy của y, đó mới là việc lớn. Đám thư sinh Quốc Tử Giám còn gây thêm
phiền phức gì đây?
Lưu Cẩn đập bàn cái ầm, tức khắc đứng dậy, chỉ mặt Vương Vân Phượng chửi:
- Khốn kiếp! Rác rưởi! Cái đồ vô dụng! Ta còn bao nhiêu việc quốc gia đại sự phải lo. Cái việc vặt vãnh cỏn con như vậy cũng bày đặt mang đến đây làm phiền ta. Thái học sinh không lo mà đọc sách, còn chõ mõm cái gì?
Không yên phận thì cuốn gói mà cút đi!
Ti Nghiệp, Chủ Bộ bất mãn? Được lắm, còn mấy chức quan vặt vãnh đang lo không có người đảm nhận
đây. Một ngày số người đến xin chức đông như kiến cỏ, có ai là không
phục? Đuổi hết bọn chúng đi, mau dọn chỗ cho người tốt đến. Còn ngươi
nữa, cái chức Tế Tửu ngươi làm ăn kiểu gì? Việc lớn thì không xử lí
được, tế tửu tế tửu, lấy vật gì mà tế? Mẹ, cái đồ lông lợn.
Vương Vân Phượng bị chửi cho quỳ cái rụp xuống, cuống quýt dập đầu nói:
- Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội.
Y vội vã lau mồ hôi, sợ Lưu Cẩn trong cơn điên mà phế chức của y thật. Đoạn vội vàng nịnh hót:
- Hạ quan tới, không phải là để kể khổ với công công, là thấy có nhiều
lời oán thán của Thái học sinh và quan viên, đều là vì không hiểu nỗi
khổ tâm của công công. Công công làm việc nghiêm minh, lệnh ban như sơn, nhưng quan viên văn võ thì cố chấp thủ cựu, không biết lĩnh hội, cho
nên…
Y ngẩng đầu lên nhìn Lưu Cẩn, cười bồi nói:
- Cho nên hạ quan muốn…mời công công đến Thái Học thị sát, giảng cho Thái học
sinh về quốc gia đại sự, cho bọn họ thấy nỗi khổ tâm của công công.
Ngoài ra, hạ quan còn muốn kết hợp cùng mấy vị đại nhân biên tập những
lời phát biểu, chính lệnh, các yêu cầu và các ví dụ thực tế giải quyết
công vụ của công công thành 6 bộ sách theo trình tự, để làm pháp lệnh
ban bố toàn quốc. Các quan viên có cái mà chấp hành, sẽ không làm việc
mù quáng nữa.