Ngược Về Thời Minh

355-2: Nhất Tiễn Song “Điêu” (2)


trước sau

Lưu Cẩn uốn éo người đuổi theo. Công công đứng bên cạnh Ti Lễ Giám ngạc nhiên hỏi:

- Công công, không phải tuyên chỉ hành hình sao? Ngài đi đâu vậy?

Lưu Cẩn cũng không quay đầu lại, khoát tay một cái nói:

- Không vội không vội. Chúng ta vào cung một chuyến, lát hẵng tuyên chỉ hành hình.

Dương Lăng đằng trước để ý thấy Lưu Cẩn chạy theo, tốc độ bước nhanh hơn. Lưu Cẩn thấy thế càng hoài nghi: “Hắn vội vã vào cung, khẳng định cho liên quan đến mình. Hay là chỗ Trương Trung có nhược điểm gì của mình đã nằm trong tay hắn?”

Lưu Cẩn hoang mang nghĩ: “Không thể, Trương Trung bị bắt, những căn cứ chính xác liên quan lẫn nhau trước đó đã hủy toàn bộ rồi.”

Y gấp gáp gọi to:

- Dương đại nhân, chậm một chút, chậm một chút. Cha gia không theo kịp ngài rồi.

Dương Lăng buồn bực đi thẳng, giả làm ngơ không nghe thấy. Tận đến khi Lưu Cẩn gọi to vài tiếng, hắn như mới kịp phản ứng, dừng bước ngạc nhiên hỏi:

- Lưu công công? Ngài…sao ngài lại quay lại vậy?

Lão Lưu hổn hển chạy tới, ha hả cười gian nói:

- À…việc này…là như này, Hoàng thượng nói mỗi thần tử bên ngoài cửa cung bị đánh ba mươi trượng. Cha gia tới Ngọ môn thì thấy đám quan viên đó có béo có gầy, có khỏe có yếu, có trẻ có già. Nếu đánh ba mươi trượng như nhau, chỉ sợ vài quan viên không chịu đựng được, cho nên muốn quay về xin ý chỉ hoàng thượng có nên khai ân ngoài vòng pháp luật, đối xử khác nhau hay không.

Dương Lăng lắc đầu thở dài, chắp tay nói:

- Lưu công thật là có tấm lòng nhân hậu.

Lưu Cẩn cười ha hả, khoát tay nói:

- Đâu có đâu có. Nội đình ngoại đình, đều là thần tử của Hoàng thượng, làm việc để tiện gặp nhau thôi.

Dương Lăng khuyên nhủ:

- Chuyện này còn làm phiền công công đi một chuyến sao? Ngài phái Ti Lễ Giám đi xin ý chỉ không được hay sao?

Lưu Cẩn vội vàng lắc đầu nói:

- Những người này chưa làm được việc lớn, tốt nhất cha gia tự đi thì hơn.

- Công công công trung vì nước, khâm phục, khâm phục!

- Nào có, nào có.

Hai người nhìn nhau cười, chỉ có điều dù tiếng cười thoải mái, nhưng trong ánh mắt lại không có tia cười nào…

Nhìn thấy vẻ mặt Dương Lăng bất đắc dĩ, trong lòng Lưu Cẩn càng vui, giữ chặt Dương Lăng, vừa đi vừa dương dương đắc ý nói nhăng nói cuội, cùng đi đến Càn Thanh cung. Tới Càn Thanh cung, Hoàng thượng lại không ở Tây Noãn các. Sau khi nghe nói Hoàng thượng đi chính điện, Dương Lăng vội vàng đến đó. Lưu Cẩn cũng đi theo sát, ngươi đi đâu ta theo đó.

Hai người tới chính điện Càn Thanh cung, thấy trên điện rất náo nhiệt, không chỉ có hai vị Đại Học sĩ Nội các và Lục bộ Cửu khanh, quan lớn bình thường có tư cách vào triều thảo luận chính sự cũng gần như đều đến đông đủ, tụ tập ở đó, tiếng người ồn ào. Lưu Cẩn mới vừa rồi vội vã chạy về Ti Lễ Giám truyền chỉ điều binh, không biết rằng chỉ chốc lát các quan viên lại đến đông đủ như thế.

Thật ra Lục bộ vốn ở trên một con phố, chỉ cần thông tri, những quan viên này nhanh chóng tới dĩ nhiên không khó. Trong những quan viên này còn bao gồm nhất đảng của Lưu Cẩn như Trương Thái, Lưu Vũ, Tào Nguyên...Bọn họ không có ý định cầu xin cho bách quan, mục đích đến lại quá rõ ràng, đứng trong đoàn người gây ồn ào, cũng không bị người khác chú ý, không cần giúp gì, lại không đến mức bị người ta chỉ trích sau lưng, cớ sao mà không làm?

Bách quan quỳ trên mặt đất giằng co với Chính Đức Hoàng đế. Chính Đức Hoàng đế bị đám quan viên kia đạp lên mặt mũi mà tức giận nổi điên, quyết tâm muốn chỉnh trị bọn họ. Các quan viên lại lo lắng lúc này dẫn đến quan lại và Hoàng thượng càng thêm đối lập, thậm chí ảnh hưởng đến triều chính, cho nên cố ý khẩn cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Chính Đức tọa ở trên không nói một lời, chính là không đáp ứng. Hoàng thượng không khai ân, văn võ bá quan không dám đứng dậy. Hai bên đang giằng co như thế thì Dương Lăng và Lưu Cẩn vai sánh vai đi vào. Cả sảnh đường đều là quan viên đang quỳ, chỉ có hai người đứng, ai cũng nhìn thấy, từng ánh mắt quét trên người hai người.

Dương Lăng cúi người thi lễ nói:

- Thần Dương Lăng bái kiến Hoàng thượng.

Lưu Cẩn vội cũng thi lễ nói: - Lão nô Lưu Cẩn bái kiến Hoàng thượng.

Chính Đức đang tức giận bách quan, vừa thấy hai vị thần tử thân cận nhất của mình tới rồi, trong lòng lập tức vui mừng, vội nói:

- Bình thân, hai vị ái khanh sao lại lên điện?

-
Việc này…

Lưu Cẩn khom lưng, nhìn Dương Lăng, vẻ mặt cười đắc ý “ta xem ngươi muốn như nào”.

Đã thấy Dương Lăng thi lễ nói:

- Việc thần nói khá rườm rà, hay là để Lưu công công nói trước đi.

- Ta?

Lưu Cẩn ngớ ra, thấy ánh mắt của Chính Đức chuyển sang mình, đành phải kiên trì tiến lên một bước, lắp bắp lặp lại những lời lúc nãy nói với Dương Lăng.

Chính Đức nhíu mày, thầm nghĩ: “Chẳng phải ngươi khuyên ta dùng đình trượng đó sao? Tại sao lại nổi thiện tâm cầu xin thay họ rồi. Nhóm bách quan này thật sự vẫn chưa bị đánh?”

Chính Đức trầm ngâm một chút, nói:

- Một khi đã như vậy, vậy thì…trẫm chuẩn. Khanh xét tình hình cụ thể dụng hình là được.

Lưu Cẩn vội quỳ nói:

- Hoàng thượng nhân từ.

Miệng nói xong trong lòng lại thầm tính toán: “Bất kể thế nào, dù sao cũng phải đánh chết vài tên, bằng không Vương Hoa và Dương Đình Hòa ắt sẽ còn tiếp tục làm rùa đen rút đầu.”

Y dập đầu đứng lên, cũng không lập tức xuống điện, mà lặng yên thối lui bên sườn điện, chờ Dương Lăng nói.

Chính Đức lại hỏi Dương Lăng:

- Ái khanh lên điện là vì chuyện gì, à…chắc là vì kê biên tài sản Ảm phủ mà đến phục chỉ sao?

Dương Lăng vội đáp:

- Đúng ạ.

Chính Đức nhìn bách quan đang quỳ dưới điện, ung dung cười, nói:

- Ái khanh, khanh nói đi.

Dương Lăng vội đáp:

- Vâng.

Nói xong lấy tấu sớ từ trong người ra, bắt đầu thao thao bất tuyệt đọc lên. Đọc thế này cũng rất phù hợp, Dương Lăng không chỉ nói chi tiết, giải thích sự việc cũng cực kỳ tỉ mỉ. Lúc đầu Chính Đức và bách quan nghe Ảm Đông Thần - một quan Tư Khố tép riu lại tham ô nhiều như vậy, còn cảm thấy chấn động vô cùng, nhưng về sau việc miêu tả từng con số dài loằng ngoằng, miêu tả thêm mắm dặm muối thì lại bắt đầu thấy nhàm chán rồi.

Không biết tự lúc nào Chính Đức Hoàng đế ngáp một cái, khi mở mắt ra thấy Dương Lăng lại lật qua một trang, không khỏi thở dài, tay chống cằm đã hơi tê tê, y lại đổi tư thế khác.

Lưu Cẩn ở bên cạnh nghe cũng không hiểu ra sao: “Đây chính là chuyện quan trọng ư? Dương Lăng trở nên lải nhải như đàn bà từ khi nào vậy. Đám sổ sách lộn xộn lung tung này phải nói hết cho hoàng thượng nghe hay sao?”

Tiêu Phương ở đằng kia từ sớm hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy hoàng thượng nhất định không chịu mở lời, văn võ bá quan lại liên tục cầu xin cho đồng nghiệp sắp chịu hành hình ở ngoài cung, trong lòng không ngừng lo lắng: "Người truyền tin đã phái ra ngoài cung từ lâu, sao đến giờ Uy Quốc công vẫn chưa tới?"

Tận đến khi Dương Lăng xuất hiện ông mới yên lòng. Lúc này lại thấy Dương Lăng kéo Hoàng thượng và quần thần người kiệt sức, ngựa hết hơi, kiên nhẫn dần mất, Tiêu Phương không khỏi cười thầm. Nghe tiếp hai câu, ông ho khan một tiếng, đứng dậy nói:

- Uy Quốc công, kê biên tài sản Ảm phủ chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần báo cáo số lượng kê biên tài sản cho Hoàng thượng, đổi thành ngân lượng là được rồi. Hiện tại Hoàng thượng và quần thần đang ở thảo luận một đại sự, Quốc công có thể nói ngắn gọn hơn chút được không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện