Vương Nhất Bác kể rằng, bằng giọng điệu bình thản đến lạnh gáy, ngay từ đầu hắn hận cha anh khủng khiếp, mỗi ngày sống của hắn đều là oán thù, hận không thể uống máu ăn thịt cha anh. Mỗi ngày đầu óc hắn bị hận thù ăn mòn, lồng ngực luôn ẩn chứa ngọn lửa phẫn uất, và ngọn lửa oán hận ấy thiêu đen linh hồn hắn hoàn toàn, khiến hắn chẳng thể thấy cuộc sống này có sắc màu đẹp đẽ nhường nào nữa.
Hắn nói nếu không vì cha anh, kẻ luôn mở miệng vỗ ngực nói rằng là bạn thân tốt nhất của cha hắn, kể cả có phải lên núi đao nhảy vô biển lửa, dẫu chết quyết không từ cưỡng bức mẹ hắn, sinh ra hắn, ép mẹ hắn phát điên tự sát ngay trước mặt hắn, khiến cha hắn vì nỗi đau mất người vợ dấu yêu lâm bệnh nặng, ốm yếu triền miên, hại hắn nhà tan cửa nát có lẽ hắn sẽ chẳng phải chịu băng hoại từ hận thù.
Lúc này Tiêu Chiến nằm trong vòng hắn kinh sốc đến ghê tởm, khiếp sợ cực điểm, run lẩy bẩy bịt chặt miệng mình, mặt trợn trừng khiếp đảm không dám động.
Vương Nhất Bác nói vậy không khác nào nhận hắn là em trai cùng cha khác mẹ của anh, có một nửa huyết thống với anh và những gì hắn làm với anh nào có phải chuyện nên làm giữa những thân nhân máu mủ ruột rà?
Anh không dám tin, Vương Nhất Bác biết anh không tin, hắn cười lạnh mấy tiếng, như kẻ điên dại lạc lối trong mê cung bi thống, hôn khẽ lên bờ vai trắng mềm run rẩy, nói:
"Không dám tin cũng phải tin, Chiến Chiến ạ. Cha anh là một gã khốn nạn tệ hại nhăm nhe chiếm đoạt vợ của bạn thân. Nhân lúc bạn đi công tác, lợi dụng men rượu rồi tìm đến người vợ chân yếu tay mềm của bạn thân ở nhà một mình giữa đêm khuya, cưỡng bức bà ấy, đe dọa còn ra tay hành hạ bà ấy. Trước sự uy hiếp của ông ta về video bằng chứng như tố cáo thông dâm ngoại tình, mẹ tôi đã không thể làm gì ngoài chịu đựng rồi sụp đổ."
Ánh mắt hắn càng thêm sắc lạnh, tông giọng lạnh ớn:
"Bà ấy khờ khạo dại dột và yếu lòng che đậy, sợ cha tôi khinh mệt chê bỏ, sợ mất thanh danh, không dám để cho cha tôi là Vương Hải Thành đi công tác nửa tháng mới về biết chuyện, cho tới khi bà ấy phát hiện mang thai tôi. Cha tôi đối với ông mà nói mẹ tôi như sinh mệnh của ông vậy nên nhất quyết muốn kiện ông ta, bắt ông ta đền tội nhưng ngày ấy thế lực Vương gia non trẻ yếu ớt, đấu sao nổi Tiêu gia đang thịnh thế? Cảnh sát vô dụng tìm cớ né tránh, còn hại cha tôi suýt bị vào tù mấy năm vì tội phỉ báng, tiền bồi thường cho ông ta lên hàng chục triệu."
Hắn càng nói, vòng tay hắn ôm anh càng siết, Tiêu Chiến muốn động không dám động, sợ hắn phát điên lại muốn lấn tới làm càn, lại muốn ép anh làm tình.
"Cha tôi là gã đàn ông hiền lành ngu ngốc đến bội phục, anh biết không? Ông ấy không những khuyên mẹ đừng bỏ tôi, nói tôi vô tội mà còn yêu thương tôi, chăm sóc tôi như con ruột. Nhưng mẹ tôi, bà ấy vốn dĩ nguôi ngoai, chấp thuận và bình tĩnh lại thì mẹ anh đến sinh sự, trước mặt chốn đông người kể hết chuyện nhưng lại là giả dối, nói mẹ tôi quyến rũ cha anh, lăng chạ bên ngoài, hại mẹ tôi mất sạch thanh danh, khiến bà sụp đổ, mỗi ngày sống nửa điên nửa tỉnh. Càng nhìn thấy tôi bà càng phát điên, gào khóc la hét, đập phá đến tự làm mình tổn thương không phải ngày một ngày hai."
Tiêu Chiến không thể cảm nhận được cái run rẩy tổn thương sâu sắc của Vương Nhất Bác, hắn kể lại một cách điềm nhiên bình thản như thể kể về câu chuyện xưa cũ của ai đó, tuy nhiên sát ý lạnh lẽo vờn quanh anh chẳng phải vừa, tựa như bàn tay ma quái quỷ quyệt sờ vuốt xem xét miếng thịt xương cốt của anh, làm anh càng thêm sợ sệt.
"Tôi rất muốn giết anh a Chiến Chiến. Muốn chôn sống toàn bộ huyết mạch của ông ta, tra tấn từng kẻ một, đày đọa hết thảy mới đủ làm tôi thỏa mãn. Nhưng tôi ấy à, lần đầu tiên nhìn thấy anh đã si mê khát cầu, là nhất kiến chung tình khó bỏ. Chiến Chiến à, chắc hẳn anh kinh tởm chuyện tình cùng chung huyết thống lắm nhỉ?"
Anh triệt để câm lặng, nín thở, sợ hãi phải lên tiếng.
Nếu có thể nói, Tiêu Chiến sẽ nói thật không có ý xem thường những mối tình vô tình chịu chung huyết thống, họ đều khổ tâm và bất hạnh cho chính tình duyên lận đận của mình, ở bên nhau được cũng chẳng thể sinh con cho người mình yêu, nếu có kẻ xen vào họ với lý do không thể yêu những người chung huyết mạch tương liên càng bi kịch và cay đắng hơn.
Không ủng hộ cũng không chia tách phản đối quyết liệt. Loạn luân có cưỡng ép đáng khinh, loạn luân không cưỡng ép cũng chẳng đáng tôn vinh ca tụng, không thể ủng hộ nhưng chả thể khinh miệt ruồng rẫy tận cùng.
Sau tất cả đọng sót lại chỉ còn thương cảm chua xót đến tội nghiệp bi tình.
Nhưng hắn có thế nào cũng là em trai anh, cùng chung huyết mạch lại đi cưỡng hiếp anh trai mình, loạn luân không kể đến lại còn phá nghịch đạo lý luân thường bất chấp, phải nói nó khủng khiếp điên rồ cỡ nào đây.
Vương Nhất Bác sẽ mãi mãi phải mang danh bệnh hoạn thèm muốn anh trai có chung nửa huyết thống thì thôi đi còn đang tâm làm nhục anh, giam cầm anh, âm mưu giết hại nhà anh để báo thù và thỏa mãn cái tôi của bản thân. Hắn chẳng hề sợ tai tiếng, hắn còn có thể cười nhạo lớn tất cả mọi người đang nhìn hắn và phán xét.
Anh khiếp hãi hắn như thiên thần non trẻ yếu ớt đứng trước ác quỷ cường đại tàn bạo khát máu. Kẻ có tiền có quyền như hắn, đầu óc mưu mô quỷ quyệt khỏi nói lại còn bất ổn thế này, sợ rằng nửa đời sau của anh khó sống nổi.
"Tiêu Chiến, yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh. Ngoan ngoãn ở lại nơi này với tôi là được rồi."
"..."
"Trả lời." Hắn trầm giọng "Đừng giả ngủ với tôi."
"Tôi hiểu rồi." Tiêu Chiến uất ức, bất lực và miễn cưỡng nói.
Vương Nhất Bác cười đắc ý, hài lòng ra mặt.
Tiêu Chiến cố giấu đi sự oán hận của chính mình, thầm thề nhất định phải sống sót trốn thoát khỏi cái chốn ngục tù hoa lệ này, tránh xa con