Cục cưng bé bỏng tức thì đỏ mặt, muốn tìm đâu cái hố để chui vào, còn cúi gằm mặt từ sân bay vào đến tận trong xe luôn nữa.
Cậu quay phim cũng mệt lử cò bay, lại thêm ngồi máy bay bốn tiếng, thế nên vừa lên xe đã mơ màng thiếp đi với cái đầu cứ ngật lên ngật xuống.
Ngu Hàn Sinh ôm Tạ Kiều cho tựa vào ngực mình, hắn ngồi không nhúc nhích vì muốn cho cậu được ngủ thoải mái.
Tài xế vẫn còn lái xe chăm chú, chẳng qua lúc nhìn gương chiếu hậu quan sát đường anh ta lại chợt thấy tổng giám đốc Ngu dịu dàng hôn lên trán cậu thanh niên.
Anh ta vội dời mắt, không dám nhìn thêm.
*
Lái xe đỗ lại trước cổng biệt thự, Tạ Kiều ngủ suốt cả chặng đường dụi mắt, nhận thấy mình nằm lọt trong lòng Ngu tiên sinh liền ngượng ngùng hỏi: "Em không ngủ lâu quá chứ ạ?"
Ngu Hàn Sinh nói: "Không lâu."
Tạ Kiều như trút được gánh nặng nào đó, may là không ngủ lâu, chứ nếu không tựa vào người Ngu tiên sinh sẽ làm Ngu tiên sinh đau nhức.
Nghĩ đến đây cậu bước xuống xe.
Tài xế lấy hành lý từ cốp sau, cậu cảm ơn rồi kéo vali theo Ngu tiên sinh vào nhà.
Nhà cửa không thay đổi gì từ ngày cậu đến Hải thành quay phim.
Thấy cậu về Ni Ni lại chỉ liếc cậu một cái rồi nhanh chóng quay phắt đầu đi ngay, nó ngồi im trên ghế một cách lạ thường, chẳng qua là đôi tai dựng thẳng tắp.
Bình thường thì cậu chắc chắn sẽ hỏi han, nhưng giờ cậu mệt rũ cả người, chỉ muốn về phòng làm một giấc.
Cậu chuẩn bị lên tầng thì Ni Ni bay vèo tới mà chỉ ra ngoài ban công, có vẻ là không nhịn thêm được nữa.
Cậu nhìn theo hướng Ni Ni chỉ, rồi ngạc nhiên nhìn thấy đủ loại rau quả đã mọc kín rợp trời, nắng nôi chẳng lọt.
Có những trái dâu tây to bằng quả đấm, những quả dưa hấu xanh biếc vỏ mỏng ruột dày... còn có cả những trái cà chua đỏ như đèn lồng ngày hội, cậu đoán ra ngay đây là thành quả quang hợp nhân tạo do Ni Ni hoàn thành, mà quá trình phát triển của chúng hoàn toàn không bị sương xám làm ảnh hưởng.
Vậy là không cần lo rau quả suốt cả một năm.
Thì ra là nhóc con đang chờ được khen ngợi.
Tạ Kiều xoa cái đầu trụi lủi của Ni Ni, nghiêm túc nói: "Ni Ni giỏi quá đi."
Yêu tinh suиɠ sướиɠ lật mình, muốn đậu lên vai Tạ Kiều.
Nhưng nó còn chưa chạm được vào vải áo thì tay rắn chín đầu bên cạnh Tạ Kiều đã nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng, Ni Ni đành phải đôi hướng bay sang phía ban công xa nhất.
Tạ Kiều đưa mắt nhìn theo, rồi chợt thấy cái hộp đựng người máy vẫn nằm nguyên xi trên ghế, ngờ vực hỏi: "Chưa sửa xong người máy ạ?"
Vì cậu cũng thích người máy nhỏ con này phết ấy.
"Không sửa được."
Ngu Hàn Sinh hờ hững nói.
Vừa lúc Lý Trạch từ công ty trở về nghe được, mí mắt giật mấy phát, dạ thưa bố người máy đáng thương hoàn toàn không hỏng chỗ nào luôn.
Ai ngờ một thần lùn nhỏ tay cầm cờ-lê tay cầm kìm đang cố chui ra khỏi lòng đất lại chen vào: "Không phải hỏng, chỉ là hết pin thôi."
Ngu Hàn Sinh nhíu mày.
Thần lùn nhỏ mở hộp đựng người máy, phần thân máy bằng kim loại nhẵn bóng ban đầu đã biến thành một chiếc hộp được ghép từ những miếng sắt vá chằng vá đụp: "Tôi đã sửa đổi đôi chút."
"Đổi gì thế?" Lý Trạch hỏi cho có.
"Giọng nó tệ quá, tôi sửa cho nó có thể thay đổi âm thanh theo dữ liệu ghi âm được nhập trước." Thần lùn nhỏ bật công tắc mở người máy.
Âm thanh máy móc lập tức được thay bằng giọng nói rõ ràng của cô phát thanh viên trên bản tin thời sự.
"Thay bằng những giọng khác cũng được sao?" Tạ Kiều tò mò hỏi với vẻ rất hứng thú.
Ngu Hàn Sinh nhíu mày hung hăng hơn nữa, nhưng hắn lại thả lỏng ngay khi nghe được câu tiếp theo của Tạ Kiều.
"Tôi muốn đổi sang giọng của Ngu tiên sinh ấy." Tạ Kiều bổ sung.
"Không thành vấn đề." thần lùn nhỏ bỗng móc đâu ra một chiếc bút chì than siêu bé để ghi vào sổ.
Mà Lý Trạch xuất thân kỹ thuật lúc này cũng đã chuyển từ thờ ơ sang trầm ngâm suy nghĩ.
Tính năng này hoàn toàn có thể áp dụng rộng rãi lên toàn người máy.
Người máy có thể thông qua ngữ âm trên video để tạo ra một giọng nói riêng, thậm chí là tái hiện được âm thanh của người thân đã qua đời, đây là niềm an ủi và động viên lớn nhất với những người đang chìm vào cơn khủng hoảng mà sương xám đem lại.
Nghĩ tới đây cậu ta bèn ngỏ lời mời: "Anh bạn có muốn làm việc cho tập đoàn Họ Ngu không?"
"Có thẻ nhân viên chứ?"
Thần lùn nhỏ chỉ tâm tâm niệm niệm duy nhất vụ thẻ công tác mà bầy mèo khoe với nó.
Dù không biết thẻ nhân viên thì có gì đáng quý để mà nhắc tới, nhưng Lý Trạch vẫn trả lời nhanh chóng: "Dĩ nhiên rồi."
Thần lùn nhỏ ngẩng đầu nhìn Tạ Kiều.
"Bạn cứ làm nếu thích."
Tạ Kiều cổ vũ.
Lúc này thần lùn nhỏ mới gật đầu nhận lời Lý Trạch.
Tạ Kiều đánh cái ngáp rồi vội vã lên tầng, cơn buồn ngủ đánh úp khiến cậu chìm ngay vào giấc ngủ một khi lưng dính giường.
Cũng vì thế mà cậu không biết, một tấm ảnh chụp ở sân bay đã bị tuồn lên weibo, làm người hâm mộ của cậu dậy sóng.
[Bánh crêpe] tưởng bảo không đi đón cơ mà, sao có người được đến vậy, còn được ký tên lên poster nữa! Má nó tôi ghen!
[bánh trứng chảy] huhuhu em cũng muốn được Tạ Kiều ký tên lên poster, biết thế em đã chạy đến sân bay rồi.
[mochi kem lạnh] có vẻ đón hay không không phải vấn đề, mấy cô nhìn kỹ người đứng cạnh Tạ Kiều đi, không phải fan mà là người yêu đấy.
[bánh quy Vượng Tử] Ái chà đích thân đến đón