Không biết tại sao, khoảnh khắc đọc được dòng tin ấy, trái tim Tạ Kiều bỗng dưng rung động, cậu hồi hộp gật đầu.
Rất lâu sau, Ngu tiên sinh mới nhắn tin trả lời.
----- Được.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rồi nhét điện thoại xuống gối.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài không một tia sáng, cậu nhìn trần nhà đen nhánh, lắng nghe tiếng trái tim mình.
Sao lại gay thế cơ chứ.
Chắc chắn là do cậu ngủ lâu quá rồi.
Tạ Kiều bật đèn bước xuống giường, lấy báo cáo chăn nuôi từ trong ngăn kéo, điền chữ 'tấn công bằng âm cao' vào phần 'khả năng' của người cá.
*
Trong một tuần kế tiếp, Lý Trạch đăng ký tên công ty trên mạng, địa chỉ công ty tạm điền địa chỉ của tiệm sửa chữa, còn việc đặt tên, về lý thuyết người bình thường sẽ xoắn xuýt rất lâu.
Nhưng Ngu Hàn Sinh không phải người bình thường.
Khi Lý Trạch và Hạ Giản đang tranh cãi mỏi miệng xem 'Chúng Cường' và 'Bách Thành' từ nào có hàm ý tốt đẹp hơn, thì Ngu Hàn Sinh đã nhấc mắt, viết xuống chỗ trống trên tờ giấy hai chữ đơn giản.
----- họ Ngu.
Lý Trạch: ...
Hạ Giản: ...
Thế là, tên công ty trở thành 'công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản nhà họ Ngu'.
Thứ tư, chính quyền Biên thành bán đấu giá quyền sử dụng bốn miếng đất.
Hạ Giản đi theo Ngu Hàn Sinh và Lý Trạch vào phòng họp, ba người mặc âu phục thuê từ tiệm may gần nhà.
Chẳng qua là với vóc dáng cao ngất, vai rộng eo hẹp của Ngu Hàn Sinh, bộ âu phục màu đen hoàn toàn không giống một bộ phục trang rẻ tiền không đến năm trăm tệ, trừ việc ống tay áo bên phải thiếu mất một chiếc cúc.
Ấn tượng của Hạ Giản về Ngu Hàn Sinh vẫn dừng lại ở chỗ nghèo rớt mồng tơi, thế nên cậu ta không nhịn được hỏi Lý Trạch: "Tiểu Ngu thật sự có tiền à?"
"Ông ngoại đã mất của anh ta có căn nhà vừa bị di dời, nên là ảnh mới được đền bù một khoản kha khá." Lý Trạch chém gió không chớp mắt.
Cậu ta thân thiết với Hạ Giản, không muốn nói dối đối phương, nhưng chẳng lẽ lại bắt cậu ta kể rằng con rắn chín đầu nào đó ôm khoản tiền triệu kếch xù thu được từ đám lính đánh thuê của Hội nghiên cứu, mà vẫn tự nhiên ăn chùa ở chùa còn nhận lương của Hạ Giản không hề xấu hổ?
Ngu Hàn Sinh không biết xấu hổ, nhưng cậu ta thì có.
Ánh mắt Hạ Giản toát lên vẻ hâm mộ không che giấu, cậu ta cũng không nghi ngờ lời nói của Lý Trạch, vì Ngu Hàn Sinh tiết kiệm là thật, còn không nỡ mua quần áo cho mình.
Ngu Hàn Sinh không nghe thấy lời bọn họ trao đổi, hắn ngồi hàng ba, đôi chân dài mặc quần tây vắt chéo lên nhau, liếc nhìn tài liệu miếng đất được bán đấu giá.
Hôm nay bán đấu giá bốn miếng đất, ba miếng ở trung tâm thành phố, một miếng ở ngoại thành.
Hắn vừa ý miếng đất ngoại thành, diện tích năm mươi mẫu.
"Người đằng sau là ai?"
Tôn Tiên Tắc ngồi hàng đầu, liếc nhìn Ngu Hàn Sinh đằng sau, hơi cau mày.
"Có lẽ là một người kinh doanh nhà đất mới ạ." Thư ký trả lời.
"Mong là biết điều một chút."
Nói đoạn hắn quay đầu, không để ý thêm.
"Ai dám không nể mặt tổng giám đốc Tôn cơ chứ." Người bên cạnh Tôn Tiên Tắc cười nói, "Trong số các chủ đầu tư xây dựng tới đây hôm nay, ngài là người có nguồn lực hùng hậu nhất, có điều ngài lấy được thịt rồi thì cũng chừa cho chúng tôi hớp miếng canh, đúng chứ?"
Tôn Tiên Tắc lắc đầu cười: "Bất động sản ấy mà, cứ dựa vào bản lĩnh của mình thôi."
Ngu Hàn Sinh không tranh đoạt ba miếng đất đầu tiên, tuy nhiên cuộc cạnh tranh kịch liệt hơn hắn nghĩ, giá được đẩy lên tới ba trăm nghìn một mẫu, người trúng đấu giá là cùng một người, cho thấy rõ ý định độc chiếm.
Đây không phải một chuyện bình thường đối với nền kinh tế lạc hậu tại Biên thành.
Giống như bọt nước lăn tăn trước khi sôi trào, không chỉ một mình hắn phát hiện ra điều này.
Nhân viên bắt đầu đấu giá miếng đất thứ tư, giá khởi điểm là ba mươi nghìn tệ, hắn nhấc mắt, trực tiếp giơ thẻ một trăm nghìn tệ một mẫu, năm mươi mẫu đất tổng cộng năm triệu.
Phòng họp xôn xao.
Tôn Tiên Tắc vừa thu trọn ba miếng đất trước cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngu Hàn Sinh còn đang rất thản nhiên.
Đất ngoại ô Biên thành một mẫu năm chục nghìn đã là giá cắt cổ, bất kể là để phát triển khu đô thị hay xây dựng biệt thự đều sẽ phải chịu lỗ.
"Sếp, cần trả giá không ạ?"
Thư ký hỏi khẽ.
"Chú để anh nghĩ đã."
Hắn ta đã dự định thu toàn bộ bốn miếng đất hôm nay, lão Cố về Biên thành nói là dưỡng lão, nhưng hắn lại cho rằng đó là một dấu hiệu, chẳng qua không thể đoán chính xác được chuyện gì.
Nhưng nền tảng của Biên thành chưa kiên cố, dù có chính sách hỗ trợ thì cũng không thể phát triển thần kỳ trong một hai năm cho được, nghĩ đoạn hắn ta liếc nhìn Ngu Hàn Sinh: "Bỏ đi."
Không ai dám trả giá thêm.
Không khí lắng lại.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Ngu Hàn Sinh giao 20% tiền cọc, bốn triệu còn lại cần trả đủ trong hai tháng.
Khi bọn họ rời phòng họp, Hạ Giản cảm khái: "Vừa vung tay là mua ngay miếng đất năm triệu, Tiểu Ngu giàu ghê, thế thì lương tháng này khỏi cần phát cho cậu nữa nhé."
"Hết tiền rồi."
Ngu Hàn Sinh cởi vest, tháo cúc áo sơ mi.
"Không thể nào." Hạ Giản cười cười, "Thế thì bốn triệu còn lại cậu trả kiểu gì?"
"Đợi."
Hắn thốt ra một chữ nhẹ hều.
Hạ Giản: ??!! Thì ra là không có tiền thật
Hiện tại cậu ta đặc biệt khâm phục Ngu Hàn Sinh, chỉ có một triệu đã dám trả giá năm triệu tiền đất, mà sắc mặt vẫn bình thản như không, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì.
Cậu ta nhìn Lý Trạch.
Lý Trạch cũng âm thầm ngạc nhiên, nhưng bây giờ cậu ta đã không đoán được suy nghĩ của Ngu Hàn Sinh, chỉ đành tỏ ra ủng hộ: "Thế thì cứ đợi vậy."
Hạ Giản cảm thấy vô cùng lo lắng.
*
Trên điện thoại, Tạ Kiều đang xem video trong phòng làm việc.
Dạo gần đây cậu đã chán đến độ xem hết một lượt tất cả những video tải xuống máy tính bảng ngày xưa, đến cả các loại video khoa học như [điều kỳ diệu của thiên nhiên] cũng xem cho bằng hết.
"Rắn là một loài động vật rất hay gặp trong tự nhiên, nhưng các bé không biết, thị lực và thị giác của rắn không tinh, ngay cả thính giác cũng thiếu nhạy bén..."
Cậu nhìn thấy rắn là sợ hết hồn, đang định tắt video, thì máy tính bảng đã tự dưng bị tắt, còn từ tay cậu rơi thẳng xuống sàn.
Tạ Kiều: ... Cậu quên mất Ngu tiên sinh cũng là một con rắn.
Trông có vẻ giận rồi.
Cậu vội vàng giải thích: "Chương trình này thiếu khách quan lắm, em còn nghi ngờ người làm chương trình là fan của gấu trúc ấy, cứ đến gấu trúc là xinh đẹp sắc nét 1080p luôn."
Ngu tiên sinh không nói gì.
Vẫn phải dỗ thêm một tí.
Thỏ tai cụp có bộ lông mượt mà làm trái lương tâm mà ca ngợi thiên địch của mình: "Rắn giỏi cực, đuôi thì dài thật dài, thân hình thon thả, mắt còn to nữa."
Cuối cùng Ngu tiên sinh cũng gửi tới một tin.
---- tiếp tục.
Tạ Kiều thoáng thở phào, nhưng mà cậu còn đang sợ rắn chết đi được, chớ nói chi là tìm đâu ra ấn tượng tốt, cậu vơ vét kiến thức về rắn trong đầu, buột miệng khen câu: "Có phải rắn nào cũng có hai dươ..."
Cậu còn chưa dứt lời, điện thoại đã truyền tới một tin nhắn.
----- em toàn nghĩ gì vậy?
Tạ Kiều cho rằng, mình đã là một con thỏ trưởng thành rồi, nói những chuyện giữa người trưởng thành với nhau thì làm sao cơ chứ.
Nhưng hiển nhiên Ngu tiên sinh không nghĩ như vậy, hắn rất chi là vô tình, ném hết số truyện tranh bảo bối [sau khi tỉnh giấc tôi ở trên giường bá tổng], [ngày ngày đêm đêm với bạn cùng phòng], [bảy ngày cầm tù]... của Tạ Kiều vào thùng rác.
Tạ Kiều: ... cuộc sống này không còn gì lưu luyến nữa
[bạn đã thành công ném truyện vào thùng rác]
[bạn đời của bạn có