Dỗ? Dỗ thế nào?
Tạ Kiều ngơ ngác, một con thỏ tai cụp sợ rắn bẩm sinh như cậu, thật sự là không biết cách để dỗ một con rắn chín đầu.
Cậu nhìn chiếc phích cắm ti vi bị rút, vắt hết cả óc: "Trò chơi không hay tí nào, còn lãng phí thời gian nữa, người như Ngu tiên sinh sẽ không chơi game bao giờ, em cần phải học tập phẩm chất tốt đẹp ấy để có thể sánh vai cùng với Ngu tiên sinh."
Sau khi nghe câu nói cuối cùng, khuôn mặt kết băng của Ngu Hàn Sinh mới thoáng đổi khác, đúng lúc này điện thoại nhảy ra một dòng tin tức.
----- đừng nên tin những lời đường mật của đám đàn ông, họ có thể nói bất cứ thứ gì chỉ để dỗ bạn, bạn hãy thử hỏi anh ta xem, nếu cô em gái mưa của anh ta và bạn cùng rơi xuống nước, thì anh ta sẽ cứu người nào trước, đừng quên quan sát nét mặt của anh ta.
Ngu Hàn Sinh ấn mở dòng tin tức, mày nhíu lại.
Khi Tạ Kiều trong màn hình tưởng rằng mọi chuyện đã sóng êm biển lặng, thì lại chợt nghe Ngu tiên sinh lạnh lùng hỏi: "Tôi và nó cùng rơi xuống nước em sẽ cứ ai?"
Tạ Kiều: ??!
Trong nhà chỉ có một bể bơi, mà cũng không sâu lắm, sao lại đột nhiên hỏi câu hỏi vậy chứ.
"Em đang do dự cái gì?"
Giọng Ngu Hàn Sinh càng lạnh hơn nữa.
Có lẽ là do đối mặt với thiên địch, Tạ Kiều không nhịn được rùng mình, đưa ra một đáp án khá có tính mưu cầu sự sống: "Cứu anh."
Bé Đá nhẹ vậy là có thể tự nổi lên, dù cậu chưa gặp mặt Ngu tiên sinh bao giờ, nhưng thể tích của rắn chín đầu chắc chắn phải lớn hơn bé Đá, chìm cũng nhanh hơn, dĩ nhiên phải cứu trước.
Nhưng mà Tạ Kiều ngờ vực, có đến mười cậu cũng không kéo động nổi một anh rắn chín đầu.
Ngu tiên sinh có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cậu, và thế là một giây sau trên tay cậu đã hiện ra một túi cà rốt to uỳnh, lại còn đựng trong hộp quà, thắt nơ màu đỏ.
Tạ Kiều ỉu xìu: "... Cảm ơn Ngu tiên sinh."
Cậu ngồi lên ghế, kéo bé Đá đang giấu kỹ mình phía sau gối tựa, đoạn đưa cho nó một củ cà rốt.
Nhưng không ngờ bé Đá ngửi cà rốt một cái, lần đầu tiên lắc đầu với cậu.
Xem kìa, quả nhiên là cà rốt rất khó nuốt, đến cả đá còn chẳng buồn ăn.
Tạ Kiều sợ Ngu tiên sinh không vui, chỉ đành tự mình ôm hộp cà rốt thắt nơ to bự, rưng rưng gặm từng miếng.
*
Sự cố trộm cắp trên công trường ngày càng nghiêm trọng, vì Ngu Hàn Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, nên kẻ phạm tội càng không sợ hãi.
Trên bàn tiệc của các ông chủ nhà đất chuyên làm ăn tại Biên thành, mọi người không khỏi than một câu đáng tiếc.
"Mảnh đất Lâm Uyển mà vào tay chúng ta thì đã không để xảy ra chuyện này, còn trẻ quá, làm việc không quyết đoán."
"Chủ thầu của cậu ta tôi trông cũng lạ mặt, chắc là từ vùng khác tới, Ngu Hàn Sinh không nhúng tay thì cậu ta cũng bỏ mặc, tôi thấy vụ đầu tư này ngâm nước lâu đấy."
Tổng giám đốc Tôn nghe người khác nói chuyện, chỉ nhấp một ngụm trà: "Ngu Hàn Sinh tính tình rất ngạo mạn, không hợp làm ăn, cậu ta không làm được thì chúng ta có thể thay thế, vị trí miếng đất kia vẫn còn tốt lắm."
Người quanh bàn tiệc bật cười thấu hiểu, ai cũng muốn được phân một miếng bánh.
Cùng lúc đó, A Minh làm bảo vệ dưới lầu nghe chuyện về công trường cũng tỏ ra lo lắng, ông bèn kéo Hạ Giản qua một bên hỏi bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Cứ tiếp tục như vậy thì công trình sẽ bị ảnh hưởng."
Hạ Giản cũng sốt ruột, nhưng vẫn an ủi chú A Minh: "Chú yên tâm, giám đốc Ngu sẽ giải quyết việc này."
Nhưng cậu ta không dám chắc.
Ba giờ sáng, Hạ Giản bị tiếng còi xe cảnh sát đánh thức, cậu ta vội khoác thêm áo, ra khỏi phòng.
Ngu Hàn Sinh và Lý Trạch cũng đi ra.
"Chuyện gì thế?"
Hạ Giản dụi mắt.
"Đám trộm cắp vật liệu xây dựng bị bắt rồi." Lý Trạch rất kích động, giọng nói còn có phần ngái ngủ.
"Tốt quá!"
Hạ Giản lập tức tỉnh cả người.
Cậu ta nhìn sang phía Ngu Hàn Sinh, nét mặt hắn không hề thay đổi, dường như đã sớm lường trước.
Bọn họ đến đồn lấy lời khai, nghi phạm là một đám thanh niên đủ mọi màu tóc, cánh tay xăm trổ, thoạt nhìn đã biết là dân giang hồ.
"Cảnh sát, chỉ trộm có tí thép cuộn mạ kẽm thôi." Tên tóc đỏ cầm đầu ung dung ngậm thuốc lá.
Thấy cảnh sát mặt mày nghiêm nghị, tóc đỏ lại nhả thuốc lá trong miệng ra: "Phải vào trại tạm giam chứ gì, nói đi, mấy tháng?"
Là kẻ tái phạm.
Hạ Giản có hơi kinh hãi, đám trẻ này hoàn toàn không sợ phải vào trại tạm giam, vướng vào chúng, không biết công trình có thể bình an hoàn thành được hay không.
Nhưng không ngờ, cảnh sát lại lắc đầu: "Đây không phải chuyện mấy chục cân thép cuộn, theo như cảnh sát kiểm kê, tổng giá trị vật liệu xây dựng các cậu lấy trộm đã vượt quá ba mươi nghìn tệ, như vậy đã đạt đến tiêu chuẩn trộm cắp số lượng lớn."
Tóc đỏ là loại vô văn hóa, nghe chẳng khác nào vịt nghe sấm: "Mới ba mươi nghìn tệ, xử được bao năm."
Lý Trạch bổ sung: "Trộm cắp từ 31000 đến 38000 tệ, có thể lãnh bản án từ sáu tới bảy năm tù."
Đám đầu đường xó chợ lập tức luống cuống, tóc đỏ hối hận gần chết, nếu biết trước sẽ bị xử nhiều năm như vậy, thì cậu ta đã không nhận lời người ta đến công trường Ngu Hàn Sinh gây chuyện, nhưng cậu ta vẫn còn cứng miệng: "Bọn mày có chứng cớ chắc?"
Lý Trạch chẳng muốn đôi co với chúng, công trường đã thêm camera giám sát từ lâu, ngày nào cũng được kiểm tra cẩn thận, xử phạt là chuyện ván đã đóng thuyền.
Sau khi ghi chép xong xuôi, bọn Lý Trạch rời khỏi đồn công an, để lại một đám choai choai kêu khóc om sòm.
Lý Trạch đi bên phải Ngu Hàn Sinh, Lý Trạch cười, còn Ngu Hàn Sinh vẫn mặt không đổi sắc, không biết vui hay giận.
Trong nháy mắt ấy Hạ Giản đã cảm thấy sợ hãi, vốn dĩ, Ngu Hàn Sinh có thể báo cảnh sát ngay ngày đầu tiên sự việc xảy ra, nhưng Ngu Hàn Sinh lại án binh bất động, hắn đợi đến khi số tiền lấy trộm đạt đến một mức độ nhất định, trong khi Hạ Giản không hề phát hiện ra điều gì.
Cũng chỉ có Lý Trạch mới có thể theo kịp bước chân của hắn.
Đúng lúc ấy Lý Trạch quay đầu, nói với Hạ Giản một câu, xóa bỏ lòng sợ hãi lo âu của Hạ Giản: "Về phải thưởng cho chú A Minh, chuyện này cũng là nhờ có chú ấy."
Bất kể thế nào, họ cũng là bè bạn.
"Sao hai cậu biết chú A Minh không nói dối." Cậu ta hoài nghi hỏi, Ngu Hàn Sinh xử lý lạnh chuyện này làm cậu ta tưởng rằng họ không tín nhiệm chú A Minh nhiều lắm.
Lý Trạch chỉ Ngu Hàn Sinh: "Bầy mèo nói với ổng đấy, đám chúng nó ra công trường chấm công hàng ngày, sao mà không biết được?"
Lý Trạch lại nói: "Hai lão tự tiện rời cương vị công tác thì đuổi đi, chuyện này truyền ra ngoài, chắc hẳn không có ai dám đến công trường mình gây sự nữa."
Dưới bóng đêm, Ngu Hàn Sinh cụp mắt, trong cặp con ngươi đen thẳm, chỉ có thể thấy vừa loé lên một tia sáng lạnh.
Thực tế quả nhiên như đã đoán, sau khi chuyện này được lan truyền, dân trong nghề đã hiểu, Ngu Hàn Sinh của bất động sản họ Ngu là một kẻ không để mình chịu thiệt dù chỉ là phân nửa.
*
Trong điện thoại.
Tạ Kiều không chơi game nữa, nhưng chúng vật nuôi lại bắt đầu nghiện game, chúng rất si mê trò Tetris trên ti vi, thường xuyên cãi lộn để tranh cướp bảng điều khiển.
Dĩ nhiên, toàn là Arcus đơn phương công kích, bởi vì người cá không biết nói chuyện, bé Đá thì lúc nào cũng lầm lì không đáp, may có Ni Ni thi thoảng còn đáp trả một câu, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một quả đầu trụi lủi.
Khi cậu thu dọn bát đĩa chuẩn bị rời đi, thì cửa trại chăn nuôi đột nhiên khép lại!
Sương mù tràn ra từ các xó xỉnh, lấp kín