Tạ Kiều "ò" một tiếng, tiếng đập trái tim dần dần lắng lại, mặc cho Ngu tiên sinh nắm tay, chỉ là bàn tay bị nắm cứ lặng lẽ nóng lên.
Nhưng đã qua rất lâu, mà tay Ngu tiên sinh vẫn lạnh băng, dưới pháo hoa rợp trời, cậu đang cầm tay một người không thấy mặt.
*
Hôm sau, ngày đầu của năm mới.
Nhân dịp công ty được nghỉ, mọi người tranh thủ dọn dẹp tân trang lại tiệm sửa chữa, bầy mèo nhỏ vẫn luôn cần cù giám sát trong công xưởng đang liếm sạch bộ lông dính tro của mình, sang năm mới chúng cũng là những chú mèo sạch sẽ.
Lý Trạch thì đang làm quen với cánh tay phải mới, gian nan thử cầm tuốc nơ vít trên bàn, cậu ta tiện hỏi: "Tết nhất sao em gái cậu chưa về?"
Hạ Giản đang sửa điện thoại cho chủ quán bán đồ ăn sáng đối diện, cúi đầu đáp: "Con bé bận học quá, vé tàu về nhà lại đắt, bình thường cũng không nỡ về."
Lý Trạch lấy làm lạ, thường vẫn có ưu đãi vé tàu cho sinh viên về thăm quê, về lý thuyết sẽ không đắt, vậy mà cậu ta chưa từng thấy em gái Hạ Giản trở lại Biên thành.
Chưa một lần nào cả.
Tuy nhiên cậu ta cũng không đào sâu vào chuyện nhà người khác.
Mèo Mun vác một bọc đồ ăn to sụ mua về từ chợ: "Hôm nay đông khiếp, chen chúc gần chết meo."
Ngay cả anh Mèo to cao lực lưỡng cũng phải than đông, xem ra là đông thật, Hạ Giản nhận đồ ăn trong tay Mèo Mun vào bếp nấu cơm, nơi này ngoài cậu ta ra chẳng ai biết nấu cả.
Cậu ta chỉ biết làm mấy món gia đình, dù mùi vị chưa ra đâu vào đâu, nhưng tiện.
Chưa tới ngày nhận thưởng cuối năm, ngoại trừ Lý Trạch, bọn họ đều không còn lại bao nhiêu tiền, có cái ăn là tốt lắm rồi, chẳng qua sau mỗi lần rán khét Hạ Giản đều nghĩ, giá mà có một người biết nấu cơm đến đây thì tuyệt quá.
Cậu ta bưng món đậu phụ và thịt rang đen thui ra ngoài sân.
Mọi người trong sân nhấc đũa trước món ăn như vậy đã thành quen, chung quy Hạ Giản vẫn là người nấu giỏi nhất trong số bọn họ rồi, lần trước Mèo Mun vào bếp còn suýt thì nổ luôn cả bếp.
Mèo Mun không kén ăn chút nào, chốc lát đã ăn hết một vại cơm nhỏ, lớn tiếng hỏi: "Sao Tiểu Hạ còn chưa tìm được bạn gái thế? Đàn ông biết nấu cơm được săn đón lắm đấy, meo."
Hạ Giản cười: "Đợi em nuôi em gái tốt nghiệp xong rồi tính."
Nhiễm Chu ngồi bên cạnh lặng lẽ liếc qua Hạ Giản, dời mắt rất nhanh.
Nhưng hành động của cậu ta không qua được mắt Mèo Mun, Mèo Mun gắp đồ ăn cho Nhiễm Chu, dạy bảo: "Chú nhìn tay chân gầy trơ ra của chú kìa, ăn nhiều lên đi."
Nhiễm Chu nhìn miếng đậu cháy đen trong bát: ... Nan cmn giải
Ngu Hàn Sinh vừa yên lặng ăn cơm vừa lắng nghe mọi người nói chuyện.
Cự xà trở về phòng, mở điện thoại.
Tạ Kiều trong điện thoại vẫn còn say ngủ.
Con thỏ tai cụp này thật sự ngủ rất no nê, hắn bấm vén chăn mà đối phương cũng không hề có dấu hiệu thức giấc, trái lại còn ôm gối chặt hơn.
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm hồi lâu, đắp chăn trở về.
Hắn vuốt màn hình, sang thăm phòng bếp.
Cự xà mở tủ lạnh, lấy một củ cà rốt, thả vào máy ép trái cây, một hàng chữ lập tức hiện ra.
Bạn chắc chắn chế biến thực phẩm sao?
Hắn chọn chắc chắn.
Một phút sau, một cốc nước ép cà rốt xuất hiện bên cạnh máy ép.
...
Tạ Kiều vừa mở mắt thì nghe thấy phòng bếp có tiếng động, cậu không choàng thêm áo, dụi cặp mắt lim dim còn ngái ngủ mà bước ra ngoài, đến khi thấy rõ bàn ăn thì lập tức sợ ngu luôn.
Trên bàn ăn bày đầy cà rốt, nào là nước ép cà rốt, cà rốt thái mỏng, cà rốt xào thịt... có cả xâu cà rốt nướng, có thể nói là một bữa ăn toàn cà rốt.
Hồn ma thích cà rốt như vậy từ bao giờ, cậu đang định mở miệng hỏi thì lại nghe Ngu tiên sinh lạnh lùng nói: "Tiện tay mà thôi."
Tạ Kiều: ... Em nên được cưng mà sợ chăng?
Không biết có tính là được cưng không, nhưng sợ thì chắc chắn là thật, cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng ra một bàn tiệc cà rốt như trước mắt.
"Ngu tiên sinh, vất vả rồi." Cậu vừa nói, mũi chân vừa xoay về phía phòng ngủ, "Nhưng em----"
Cậu chưa bước được bước nào đã bị ấn xuống ghế trước bàn ăn, giọng điệu không cho phép chối từ: "Ăn hết."
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều ăn cà rốt mà khoé mắt ửng hồng, ánh nhìn lộ ra đôi phần nghi hoặc.
Nhất thiết phải cảm động đến vậy sao?
*
Ăn xong một bàn cà rốt, Tạ Kiều lau sạch nước mắt, ra ngoài tản bộ.
Cậu nhớ tới sinh vật trong tuyết hôm qua, quay vào bếp chiên nốt số sủi cảo chưa ăn hết, đặt vào đĩa đem ra ngoài.
Lần này cậu đặt đĩa cách cửa chừng mười mét, rồi lại nấp sau cửa, chỉ để hở một khe nhỏ quan sát.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy chiếc đĩa được bưng lên, trôi lững lờ trong không khí, người cầm đĩa là một người tuyết (yeti) toàn thân trắng như tuyết.
Nó vừa chạm vào đĩa là đồ ăn trong đĩa kết hết thành băng, nhưng nó vẫn ngoác rộng mồm, nuốt sạch.
Người tuyết rụt rè đặt chiếc đĩa sứ yếu ớt về lại chỗ cũ.
Succubus không biết xuất hiện sau lưng cậu từ lúc nào, cũng nhìn người tuyết, giọng vui vẻ: "Người tuyết đúng là một đứa bé ngoan, ăn cơm mà không ăn cả đĩa."
Tạ Kiều: ... cảm ơn Linlin đã kéo thấp tiêu chuẩn bé ngoan bằng chính sức mình
"Mi mau dụ người tuyết về đi, như vậy chúng ta sẽ có tủ lạnh thiên nhiên, chứ lần nào cũng phải vào bếp mới dùng được tủ lạnh thì phiền chết." succubus rục rịch, "Hay là để ta túm nó."
Tạ Kiều: "... Chị không cho rằng làm thế sẽ rất giống phản diện à?"
"Chẳng lẽ chúng ta không phải phản diện à?" succubus giương cặp mắt xinh đẹp hỏi vặn lại.
Tạ Kiều mắc nghẹn, có muốn răn dạy một con succubus lớn lên từ Vực Sâu phải sống và làm việc theo pháp luật, thì khả năng cao là nàng cũng chẳng hiểu.
Cậu mở cửa, định thử tiếp xúc với người tuyết, không ngờ người tuyết có vẻ đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn cậu, thế nên cậu vừa mở hé cửa ra người tuyết đã giật mình trốn phắt, biến mất giữa bầu trời tuyết.
"Bé người tuyết này tai thính đấy."
Khó có khi succubus thấy áy náy, nàng bèn đưa cho Tạ Kiều một lọ nước hoa tự chế coi như đền bù, rồi lại về phòng xem phim và ăn bim bim.
Tạ Kiều cũng không nản lòng, không phải mọi sinh vật đều dễ dụ như thần lùn, cho một củ cà rốt đã ngoan ngoãn về nhà theo cậu, bởi vậy cậu đã chuẩn bị kháng chiến trường kỳ.
Cậu không biết, trên diễn đàn [trại chăn nuôi quái vật], mọi người cũng đang chuyện trò rôm rả dưới bài đăng về người tuyết.
[Bánh nghìn lớp nhân quái vật] quái vật mùa đông ra mắt đầu tháng mà đến giờ chưa ai bắt được hả? Ghê thật
[xin một con succubus] đọc thấy bảo ít nhất phải cấp B, cửa hàng thì không cập nhật vũ khí với trang bị mới, yêu quái cấp B dễ bắt vậy chắc? Nhóc nhà tôi làm bẫy trong tuyết, người tuyết thì chưa thấy đâu, bản thân đã bị phanh thây luôn rồi
[ma mới xin dạy bảo thêm] cấp B khó lắm hở các bác, em thấy trên bảng có người bắt được cả succubus rồi mà
[Bán tài khoản khuyến mại đây] bác phải hiểu là, bọn nhóc trong game này được chia làm hai loại, Tạ Kiều và các bé bình thường khác, thấy bác là người mới tôi nhắc bác một câu, đừng có bỏ tiền xin kết bạn với cái người kia, ngừng tay đi
Mục tiêu của cuộc thảo luận- Tạ Kiều đang cầm nước hoa mà succubus đưa cho về phòng, cậu không có thói quen xịt nước hoa, nhưng vẫn mở ra ngửi một tí.
---- là hương bạc hà.
Cậu cảm thấy rất dễ ngửi, những vấn đề khác thì không quan tâm lắm, nghĩ đoạn cậu đóng nắp lọ nước hoa.
Tạ Kiều vừa đóng lọ nước hoa, succubus đã chạy ra khỏi trại chăn nuôi, đoạt nước hoa từ tay cậu, vội vã đổi cho cậu lọ khác: "Ta cầm nhầm, lọ này trẻ con không được ngửi."
Sao lại không được ngửi cơ?
Tạ Kiều đang định hỏi thì đã choáng váng biến về nguyên hình, nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên.
Succubus nhìn con thỏ tai cụp mềm mụp trắng muốt giữa sàn nhà, trái tim như tan chảy, nàng cúi người, muốn xoa đầu Tạ Kiều một cái.
Nhưng ngay sau đó, thỏ tai cụp bé bỏng đã giùng giằng nhảy về phòng, đóng cửa lại.
Succubus: ... một ngày nào đó ta sẽ có con thỏ của riêng mình
*
Dù được nghỉ, nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn làm việc trong phòng.
Hôm qua Weizhou cho ra mắt sản phẩm với tỷ lệ giá/chất lượng mang tính át chủ bài, hôm nay weibo chính thức của công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu cũng đăng một bức ảnh dài.
[khoa học kỹ thuật họ Ngu] chúng tôi chỉ cho các bạn xem năm nghìn tệ tiền mua Bé Xám rốt cuộc đã đổ vào đâu
Robot không giống điện thoại hay vi tính, rất nhiều người còn mù mờ với