Tạ Kiều uống nước xong lại nằm mềm rũ trên giường, trán còn xâm xẩm sốt.
Mãi đến khi cậu uống thuốc cảm, đánh một giấc, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, đầu không choáng váng, người cũng không mỏi mệt.
Thỏ tai cụp bé bỏng kiêu hãnh nói: "Thỏ là một giống loài có năng lực sinh tồn mạnh mẽ."
Ngu Hàn Sinh trở về phòng dưới hầm, hắn nhìn Tạ Kiều trong điện thoại, nhíu mày, hờ hững nói: "Cắn một phát là chết."
Cắn một phát là chết...
Là chết...
Chết...
Dù Ngu Hàn Sinh nói rất thản nhiên, nhưng Tạ Kiều hoảng hốt rất lâu chưa thể bình tĩnh lại, cuối cùng cậu lấy can đảm bày tỏ: "Chí ít cũng phải hai phát chứ?"
Dứt lời, bầu không khí chỉ còn lại sự yên lặng đầy sốt ruột.
Tạ Kiều: ...... Thực tế vậy sao
Rốt cuộc cậu cũng hiểu mình có hình tượng thế nào trong lòng Ngu tiên sinh, là một món tráng miệng nho nhỏ có thể nuốt trọn sau một cú đớp.
Cùng lúc đó Lý Trạch trở lại tiệm sửa điện thoại, không vội nghỉ ngơi, mà bắt đầu soạn đề án nội bộ [Tính thiết yếu của việc xây dựng nhà ăn tại công ty Họ Ngu].
Cậu ta viết, mở phòng ăn có thể giảm thiểu chi phí và thời gian nhân viên dùng cơm bên ngoài, hơn nữa còn có thể coi như phúc lợi tạo cảm giác thuộc về và tăng chỉ số hạnh phúc cho nhân viên.
Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất, là có thể hiệu quả trong việc tránh con cự xà nào đó đến ăn chùa cấp dưới.
*
Tháng tám, ve kêu rả rích dưới tán cây, ánh nắng thẳng thừng rọi xuống mặt đất vốn đã bị nướng khét, vẽ ra lằn ranh sáng tối rõ ràng.
[trại chăn nuôi quái vật] đã vào giữa hè, chúng thần lùn vẫn đào bới trong phòng khách, thế nhưng chẳng thể nào phát hiện dấu vết Vực Sâu.
"Vực Sâu ở dưới này thật sao? Có phải con thỏ tai cụp đó lừa chúng ta không."
"Tạ Kiều cũng không nói chắc chắn sẽ ở phía dưới, chỉ nói là có thể thôi."
"Nhưng chúng ta đã đào bốn tháng đến nơi rồi, mãi mà không thấy đáy."
Thủ lĩnh thần lùn ngắt lời mọi người, ông ta không tin Tạ Kiều cố tình nói dối bọn họ, nếu không cũng sẽ không cung cấp cho bọn họ đồ ăn trân quý, nhưng khả năng cao Vực Sâu không ở nơi này.
Ông ta phủi đất bụi nhem nhuốc trên mặt, rồi lau sạch tay, sau đó mới gõ cửa phòng làm việc.
Đã đến lúc bọn họ phải từ giã.
Tạ Kiều đang đọc sách sưu tầm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu khép sách trong tay, hỏi: "Có việc gì thế?"
Thủ lĩnh thần lùn đã chuẩn bị sẵn diễn văn, dù mọi người đều rất thích nhà Tạ Kiều, nhưng sứ mệnh của bọn họ là tìm Vực Sâu cho đại đế, họ sẽ vĩnh viễn không nghỉ ngơi cho đến khi tìm được Vực Sâu.
Nhưng ngay khi ngẩng đầu mở miệng, ông ta bỗng liếc thấy một góc sách sưu tầm, thần lùn thấp nhỏ đột ngột nhảy phắt lên chiếc ghế trống, dọa cho Tạ Kiều giật mình thon thót.
"Sao thế?"
Cậu bối rối hỏi.
Thủ lĩnh thần lùn ngây ngẩn nhìn sách sưu tầm, rồi lại nhìn cặp tai rủ xuống bên đầu cậu, đoạn thốt lên gần như khóc nấc: "Điện hạ."
Điện hạ?
Tạ Kiều luống cuống, nghe xong lời nói đứt quãng của thủ lĩnh thần lùn, cậu mới hiểu có lẽ sách sưu tầm đã khiến thủ lĩnh thần lùn lầm tưởng cậu là đời sau của Augustine.
Bất kể cậu giải thích thế nào, thủ lĩnh thần lùn vẫn cố chấp giữ nguyên quan điểm cũ, làm Tạ Kiều suýt phải hoài nghi mình mang trong mình dòng máu đế vương thật.
Khuyên can vô ích, Tạ Kiều đành phải thở dài, thử hỏi: "Ông bằng lòng ở lại chứ?"
"Thần và các thành viên trong tộc vĩnh viễn tận trung với điện hạ."
Thủ lĩnh thần lùn quỳ một chân xuống đất.
Ngay sau đó, phần ghi chép về thần lùn nhỏ trong sách sưu tầm cũng chậm rãi thay đổi, đầu trang xuất hiện bức ảnh tập thể sinh vật đang từ từ chuyển từ cấp D xám xịt thành cấp S lấp lánh vàng kim.
Mà cuối cùng Tạ Kiều cũng có một bước nhảy vọt về điểm số.
----- đạt tới 41 điểm!
Cậu cũng gỡ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, khoảng thời gian này ra ngoài thám hiểm, đừng nói đến việc thành công sưu tầm, ngay cả một bóng lưng sinh vật cậu còn chẳng thấy nữa, chỉ có thể đau đáu nhìn vọng theo số điểm chín mươi.
Chúng thần lùn đã quen ban ngày đào hố, tối vào trại chăn nuôi ngủ, chừng mười thần lùn ngủ chung một gian, cũng không cần thu xếp gì nhiều.
Tóm lại, hôm nay tâm trạng Tạ Kiều vô cùng vui vẻ.
Thủ lĩnh thần lùn trở lại tộc, chỉ huy mọi người tiếp tục đào, còn Tạ Kiều về phòng đóng cửa, ngăn cách tiếng ồn và bụi đất.
Tạ Kiều nằm gục xuống bàn, cảm thấy buồn chán, nhưng cậu đã đọc hết sách truyện từ lâu, thế là cậu liền đánh bạo hỏi: "Ngu tiên sinh, anh có thể kể chuyện cho em nghe được không? Đừng kể chuyện kinh dị nhé."
Lại bổ sung: "Tốt nhất là đam mỹ ấy."
Ngu Hàn Sinh đang họp, thì điện thoại rung khẽ.
[bạn đời của bạn mong bạn kể chuyện cho cậu ấy]
[cậu ấy có vẻ thích truyện đam mỹ]
[bạn có muốn đáp ứng mong muốn của cậu ấy không?]
Ngu Hàn Sinh nhìn hai chữ đam mỹ, nhắn tin đáp.
---- không thể.
Tạ Kiều nhận được hồi âm cũng không thất vọng, nghe tiếng keng keng ngoài cửa, ung dung nói: "Thế thì em đi bơi vậy."
Cự xà ngoài điện thoại liếc nhìn nhiệt độ trong trò chơi, chỉ mới hai mươi chín độ, làm hắn phải dừng mắt một hồi.
*
Quý ba chưa kết thúc, lượng tiêu thụ Aurora đã phá kỷ lục doanh số tiêu thụ robot nội địa hàng năm, nếu không vì không sản xuất kịp, thì sẽ còn cao hơn thế nữa.
Người nhanh chân không khỏi mừng thầm, giá bán lại bây giờ đã bị nống lên tới gần bằng giá mua, ấy vậy mà không ít người vẫn còn đang đợi mòn con mắt.
[thạch băng] tôi hối hận đã không mua ngay từ tháng tư. Giờ mua một con mới tinh phải mất tận mười bốn nghìn, hic tôi cũng muốn ngồi chơi trên ghế còn robot gọt táo tôi ăn
[Dưa Hami] Lúc ấy tôi chưa sẵn sàng chi tiền mua nó, nhưng mà bố tôi lại đến hẳn cửa hàng truyền thống để mua, hình như công ty họ có hoạt động hướng dẫn người cao tuổi sử dụng sản phẩm, tôi thấy rất thú vị
[sủi cảo cải thảo] sản phẩm quản lí tài sản tốt nhất năm, nhưng vẫn khuyên đừng chạy xô, chờ thêm mấy bữa, weibo chính chủ thông báo ngày kia sẽ cho ra lô hàng kế tiếp, phải kiên nhẫn mới nắm chắc thành công
Khoa học kỹ thuật Họ Ngu vừa kết thúc buổi họp, Nhiễm Chu chuẩn bị đưa văn kiện của phòng tài vụ cho Ngu Hàn Sinh, thì thấy Ngu Hàn Sinh vào thẳng văn phòng, không để bất kỳ ai quấy rối.
Nhiễm Chu bắt đầu suy tính, chắc chắn có chuyện gì quan trọng.
Cậu ta mượn cớ đưa văn kiện, nhích tới gần cửa văn phòng, nhưng không trực tiếp đi vào mà đứng ngoài yên lặng dỏng tai nghe.
Ngu Hàn Sinh trở lại văn phòng, vừa đặt điện thoại xuống bàn vừa mở máy tính, tra bốn chữ tiểu thuyết đam mỹ.
Kết quả tìm kiếm liên tiếp hiện ra, [Chỉ nghiện tin tức tố của em], [ngủ với tử địch xong chúng