Tại một khu dân cư cạnh tòa nhà công ty Họ Ngu, Thẩm Tư Hòa bước vào nhà, ngồi xuống ghế quan sát xung quanh.
Chỉ là một căn hộ thông thường, nhưng giá nhà Biên thành tăng cao, tiền thuê cũng thành con thuyền trên sóng, mỗi tháng phải trả mất ba nghìn.
Tuy nhiên anh ta cũng không thấy có vấn đề gì, có thể sống sót rời khỏi nơi đó đã đủ vui mừng, đến giờ anh ta vẫn còn đang run rẩy.
Một tuần sau, anh ta được Lý Trạch dẫn đến khoa học kỹ thuật Họ Ngu làm việc, phụng mệnh Ngu Hàn Sinh, anh ta được Mèo Mun tận tình dạy dỗ, tưởng rằng sẽ được giao nhiệm vụ mật, ai ngờ lại chỉ để anh ta đảm nhiệm chức vụ thư ký bình thường.
Thẩm Tư Hòa chạm lên bàn phím, cảm tưởng như tất cả chỉ là mơ.
Nhiễm Chu rảnh rỗi lại thích đi lại trong tầng làm việc, cậu ta phát hiện bộ phận nghiên cứu có một người mới tới, mặt quấn băng vải, không nhìn ra ngoại hình.
Đừng bảo là Thẩm Tư Hòa đấy nhé?
Cậu ta lặng lẽ đi tới gần người mới, liếc nhìn máy tính, người mới đang chỉnh sửa báo cáo cuộc họp, kiểm tra phông chữ và tiêu đề trong báo cáo, không hề cần chút kỹ thuật cao siêu nào.
Cậu ta lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình, nếu là Thẩm Tư Hòa, kẻ được khen là có thể một mình đánh thắng một đội quân, thì ít ra cũng phải được đưa đến làm việc trong phòng thí nghiệm.
Tuy nhiên Nhiễm Chu vẫn để ý người mới tới, Mèo Mun khá thân thiết với người này, thường xuyên đưa đồ ăn cho mèo cho đối phương, khả năng là anh em bà con mới xuống núi của Mèo Mun, cậu ta phải tìm thời cơ nhờ Hội nghiên cứu điều tra thử.
Nhận thấy Nhiễm Chu lại gần, Thẩm Tư Hòa quay người khách sáo gật đầu chào hỏi Nhiễm Chu, dọa cho Nhiễm Chu đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ giật mình thon thót, vội vã rời đi.
Thẩm Tư Hòa cũng chỉ liếc nhìn, rồi lại vùi đầu làm việc.
Cứ vậy anh ta bắt đầu sinh sống tại Biên thành, anh ta thích cuộc sống ở đây, không cần gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, mỗi ngày về nhà chỉ cần đọc sách và tính toán, dường như hết thảy diễn ra bên ngoài đều không liên quan đến anh ta.
Cho đến một ngày anh ta đọc tin tức.
Vẻ châm chọc hiện lên trong ánh mắt anh ta.
*
Ngu Hàn Sinh nhìn nhật báo Biên thành, một tin tức được đưa lên trang bìa với tiêu đề in đậm khổ lớn.
----- rắn khổng lồ tập kích vùng ngoại ô sau khi Hội nghiên cứu rút khỏi Biên thành, thương vong lên tới hàng trăm!
Dù hình ảnh đã được làm mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra cảnh tượng máu me tay chân tung tóe, đủ để thấy con rắn kia đáng sợ đến mức độ nào, theo lời nhân chứng kể lại phải dài chừng trăm mét.
Hắn gập báo, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, nhóm cảnh sát chìm đeo súng đứng dưới tầng, dường như đang canh giữ thứ gì.
Giám thị đã kéo dài hai hôm, không có dấu hiệu rút lui, chậm tiêu như Mèo Mun mà cũng nhận thấy bất thường: "Có phải người ta theo dõi mình không?"
Nhiễm Chu liếc nhìn Ngu Hàn Sinh, hùa theo: "Em cũng cảm thấy thế."
Mèo Mun đứng bật dậy, xắn tay áo xuống tầng hỏi cho ra nhẽ, nhưng bước chân đột nhiên bất động như bị cắm rễ.
Ngu Hàn Sinh lướt qua người Mèo Mun, cụp mắt: "Theo kịp."
Mèo Mun thử cử động, lần này lại được, hắn ta bèn lập tức bám theo.
Nhiễm Chu nhìn bóng lưng bọn họ, đang định đi cùng thì bị Lý Trạch gọi lại: "Tiểu Chu, em đi lấy mấy bưu kiện giúp anh được không?"
Nhiễm Chu từ chối: "Anh Tiểu Trạch, chiều em bận rồi."
"Haiz, một người tàn tật như anh." Lý Trạch thở dài thườn thượt.
Nhiễm Chu: "... Để em đi vậy."
Haiz, nằm vùng khổ lắm chứ.
*
Mà trong điện thoại của Ngu Hàn Sinh, Tạ Kiều vào phòng sân cỏ tưới nước cho Bé Đá và yêu quái cây.
Bé Đá chưa hề có dấu hiệu nhú khỏi mặt đất, còn mầm cây trong chậu hoa lại ngày càng sum suê, uống nước xong là vươn mình duỗi lá, Tạ Kiều thấy mà lo thay, chỉ sợ một giây sau sẽ rơi luôn lá xuống.
Cậu đang định ra ngoài thì nghe có tiếng gọi: "Tạ Kiều, bạn có thể tưới thêm nước cho tôi được không? Tôi có thể cho bạn lá cây."
Tạ Kiều khựng lại, kinh ngạc xoay người ngồi trước chậu hoa, mừng rỡ hỏi: "Bạn nói được rồi?"
Yêu quái cây đung đưa chiếc lá cao nhất của mình, như đang gật đầu.
Tuy nhiên nó có vẻ chưa nói được nhiều, sau đó không nói thêm lời nào nữa, Tạ Kiều lập tức tưới nước thêm cho nó.
Bầy cỏ nhỏ không vui.
[chỉ là biết nói thôi mà, làm như có ai không biết nói ấy]
[ta có thể nói liên mồm ba ngày ba đêm không trùng lặp đây! Sao không tưới nước cho ta?]
[lấy sắc dụ người, dùng được mấy bữa?]
Tạ Kiều ...
Bây giờ cậu đã miễn dịch với lời bầy cỏ nói, hoàn toàn có thể thản nhiên vừa làm việc vừa nghe.
Cậu lo yêu quái cây ngồi trong chậu hoa nhỏ sẽ bị bức bối, liền vào kho lấy một chiếc chậu đất sét lớn hơn.
"Tôi đổi cho bạn chậu khác nhé?" Tạ Kiều hỏi yêu quái cây.
Ai ngờ yêu quái cây lại lắc lá cây chối từ, Tạ Kiều lấy làm khó hiểu, chậu hoa mới tốt hơn chậu hoa cũ cả về kích cỡ lẫn chất liệu.
Cây con dùng một cành chỉ xuống chậu hoa phía dưới, Tạ Kiều mới chợt hiểu ra, ra là chê màu chậu hoa mới xấu.
Cậu về phòng làm việc, lấy lọ sơn acrylic trong ngăn kéo tủ, đúng lúc thấy sách sưu tầm giở một trang giấy mới.
----- chúng sống ở rừng rậm sâu thẳm, là bạn thân của yêu tinh, truyền thuyết nói chúng là đời sau của cây thế giới, tính tình ôn hòa, nhưng đừng coi thường dây mây của chúng, hoàn thành thu thập sinh vật cấp A sẽ được thưởng dịch ký ức!
Dịch ký ức?
Nghe có vẻ là để khôi phục ký ức, cậu thấy rất tò mò về chuyện mười nghìn năm trước, không biết Ni Ni uống vào có thể đánh thức toàn bộ trí nhớ hay không.
Có điều hiện giờ yêu quái cây nói chuyện vẫn khá nhọc nhằn, cậu không vội hoàn thành sách sưu tầm, mà lấy một chai nước, đổ chút ít lên khay pha màu, sau đó bắt đầu pha màu xanh nước biển mà yêu quái cây ưa thích.
[bạn đời của bạn ngồi xuống ghế]
[cậu ấy đang dùng màu tô vẽ chậu hoa]
[không thể hiểu nổi cậu ấy đang tô vẽ cái gì]
Sau khi Mèo Mun rời đi, Ngu Hàn Sinh mở điện thoại, đập vào mắt là tay áo dính màu sơn của Tạ Kiều, hắn bèn nhắc nhở: "Dây ra rồi."
Tạ Kiều đang tập trung tô vẽ, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ngu Hàn Sinh, giật mình biến trở lại nguyên hình, thế là chai nước không còn điểm tựa, đồ uỳnh xuống khay pha màu.
Khay pha màu trên bàn gỗ mất thăng bằng rơi xuống, sơn xanh xối lên đầu thỏ tai cụp như mưa, nhuộm bộ lông trắng muốt thành màu xanh nước biển.
Chậu hoa cũng rơi xuống đất, nhưng còn may mặt đất trải thảm dày, chậu hoa chỉ lăn hai vòng chứ không sứt mẻ.
Thỏ tai cụp bé bỏng cúi đầu nhìn bộ lông của mình, thấy lớp lông xanh đậm nhạt loang lổ, lập tức bi thương.
Cậu ấm ức đến rớt nước mắt, ướt một miếng thảm nhỏ, cặp chân trước ướt nhoẹt còn đang giẫm lên một tờ giấy trắng.
Ngu Hàn Sinh hờ hững nói: "Tự em làm đổ."
Thỏ tai cụp nín khóc hai giây, nhưng nhìn bộ lông xanh của mình, lại tiếp tục tủi thân cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thỏ quả là sinh vật vừa nhát gan vừa hay khóc.
Ngu Hàn Sinh nhìn màn hình hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng kết luận.
Nhưng hắn vẫn bế bạn đời của hắn vào phòng vệ sinh tắm rửa, lông dính màu rất khó gột, phải chà đi chà lại ba bốn lần mới hoàn toàn sạch sẽ.
Tắm xong, hắn dùng máy sấy sấy khô lông thỏ, bộ lông rung rinh trong cơn gió nóng, vừa bồng bềnh vừa mềm mại.
Tạ Kiều nhìn bộ lông trắng muốt nguyên bản của mình, được bơm máu hồi sinh.
Cậu trở lại hình người đi dọn dẹp phòng, nhặt tờ giấy trắng bị chân thỏ giẫm lên, mặt giấy như được in một hình hoa mơ xanh biếc.
"Cũng đẹp ấy chứ."
Cậu ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi: "Anh có thấy thế không Ngu tiên sinh?"
Ngu Hàn Sinh ngồi trước bàn, mở máy tính phê duyệt văn kiện, hắn liếc nhìn điện thoại, lạnh nhạt đáp: "Không hề."
Tạ Kiều trong điện thoại cũng không nản lòng, Ngu tiên sinh là một con rắn, rắn thì không có chân, dù ít dù nhiều cũng sẽ ghen tị với sinh vật có chân như bọn họ.
Chẳng qua là trong cuộc họp buổi chiều, điều tra gần đây cho thấy logo của khoa học kỹ thuật họ Ngu đụng hàng nghiêm trọng với các công ty khác, không đủ gây ấn tượng, bộ phận thiết kế đề xuất thiết kế lại logo khác.
Ngu Hàn Sinh xem xong đề án, im lặng đóng sổ.
Người phụ trách bộ phận thiết kế không khỏi hồi hộp, vội vã trình bày: "Chuyện là như vậy, logo hiện tại ủa công ty được quyết định vội vàng trong giai đoạn mới thành lập, logo mới lần này chúng tôi sẽ xét đến tính đặc biệt và dễ nhớ."
Ngu Hàn Sinh không ngắt lời đối