Chiếc ô đen nhánh ngăn ánh sương mai trên bầu trời vừa rạn, rải bóng râm đậm màu lên mặt đất tảng mờ, bao lấy hai người đang hôn nhau bên dưới.
Nhiệt độ lạnh lẽo chạm lên bờ môi mềm mại, Tạ Kiều như hẫng một nhịp tim, khi mảng băng giá trúc trắc cạy mở hàm răng cậu, muốn tiếp tục dò tìm----
Con ngươi phủ sương mù của Tạ Kiều bỗng trợn trừng, ánh ra khuôn mặt Ngu Hàn Sinh, cậu vội vàng đẩy người đối diện: "Xin đừng đùa như vậy."
Không biết có phải do nhìn nhầm không, mà cậu cảm giác, trong đôi mắt bị hàng mi dài che phủ của Ngu Hàn Sinh là bi thương khó lòng phát hiện, hắn nói với giọng điệu kìm nén: "Tôi chưa từng đùa giỡn."
Chứng kiến thái độ nghiêm túc của Ngu Hàn Sinh, Tạ Kiều ngây ngẩn, cậu chợt cảm thấy tội lỗi bất thường, rõ ràng hai người chỉ là bạn, sao nghe vào lại thấy mình giống mấy gã tồi chuyên phụ lòng người khác?
Cậu ngơ ngác rất lâu.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, không ai đoán được tâm tình, mặt đất bỗng bốc lên một luồng linh khí đen nhạt, lặng lẽ quấn quanh người chàng trai trẻ.
Tạ Kiều đang định lên tiếng, thì thấy thân thể dồi dào tinh lực, mệt mỏi vì thức đêm đã bị quét bay, thì ra hôn cậu là để giúp cậu sao...
Chẳng trách Ngu tiên sinh ưu thương như vậy.
Tạ Kiều áy náy: "Ngu tiên sinh, em xin lỗi."
Ngu Hàn Sinh không nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Tạ Kiều thấp thỏm trong lòng, nhưng chuyện này thật sự không thể trách cậu được.
Bắt một con thỏ tai cụp chỉ biết gặm cỏ Timothy hôn động vật máu lạnh, không nói đến chuyện dễ hiểu lầm, thì trước tiên cũng đã đủ kinh hãi.
Cậu càng nghĩ càng sợ, không để ý cái là biến ngay thành thỏ tai cụp, thỏ tai cụp bé bỏng lập tức va bốp vào chân Ngu Hàn Sinh, suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Cục lông trắng lớn cỡ bàn tay gắng sức ngậm quai ba lô tiến về phía trước, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích, chỉ có thể ngẩng đầu, ăn vạ một cách không còn gì là khí phách: "Đụng đau rồi, không đi được nữa."
Bầu không khí chìm trong im lặng.
Thỏ tai cụp ăn vạ thất bại lấy làm hối hận, đang định sửa lời, thì nghe Ngu Hàn Sinh "ừm" một tiếng đầy hờ hững, đoạn cúi người bế con thỏ đang cắn quai cặp lên.
Bên rừng liễu hứng nắng nhạt màu, người đàn ông sắc mặt lạnh lùng một tay cầm dù, một tay ôm thỏ tai cụp, đi về phía hừng đông.
*
Từ rừng liễu đến Yên thành vốn dĩ chỉ cần ngồi tàu tốc hành hai tiếng, nhưng chuyến tàu tạm ngừng phục vụ, thành ra chỉ có thể ngồi xe qua.
Tạ Kiều ngồi trên xe, quay đầu nhìn cảnh sắc đơn điệu trên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã thiu thiu muốn ngủ, nhưng nguồn linh khí mãnh liệt trong cơ thể làm cậu khó mà vào giấc.
Cậu quay về phía Ngu Hàn Sinh đang đọc sách, có lẽ là động tác của cậu quá lộ liễu, khiến Ngu Hàn Sinh ngước mắt nhìn qua.
Tạ Kiều nhích sang cạnh Ngu Hàn Sinh, nhưng Ngu Hàn Sinh lại đột nhiên khép sách.
Cậu liếc trộm bìa sách, bìa sách được bọc một lớp vải dày màu tối, không thể đoán được tên, nhưng chắc hẳn là tài liệu quan trọng của công ty, để tránh hiềm nghi, cậu vội vàng dời mắt.
Tạ Kiều nhỏ giọng hỏi: "Ngu tiên sinh, sao mình đều là yêu quái, mà anh có thể hấp thu được linh khí, còn em thì không vậy nhỉ?"
Thế giới này linh khí suy tàn, nói kiểu học thuật một chút, thì đây là thời kỳ mạt pháp*, sinh vật khác loài sống sót thôi cũng đã khó khăn rồi, huống hồ là hấp thụ linh khí, rất nhiều chủng tộc đã bị chôn vùi trong dòng lịch sử.
(*mình tra thì là chỉ 'thời kỳ Phật pháp mai một, chỉ có giáo lý, không có hành trì'; ở đây chắc hiểu theo nghĩa rộng)
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn Tạ Kiều, dường như cho rằng không cần thiết phải hỏi ra câu hỏi vô ích ấy.
Tạ Kiều: ... em xin lỗi là tại em không tự lượng sức mình
Thế là cậu ngoan ngoãn trở về với khoảng không gian bên cửa sổ, đằng kia, Ngu Hàn Sinh giở sách ra lần nữa, đọc tiếp từ vị trí mới dừng lại tối qua.
----- một trăm việc cần làm để xúc tiến tình cảm với bạn đời!
Cự xà lạnh lùng mở bút máy, gạch chéo mục đầu tiên.
Bạn đời của hắn không thích hôn môi.
Mà tại Yên thành cách đó một nghìn cây số, một đám người ăn mặc quái đản đang vây quanh một biệt thự rộng lớn, có người mặc đồ đạo sĩ, có người mặc áo cha xứ, có cả người đeo đầu lâu thú tượng trưng cho thần thảo nguyên... tất cả đang ồn ào tranh cãi.
"Ông Khương, nhà của ông phong thủy không tốt, nếu muốn trở lại với cuộc sống bình thường, thì tôi có thể chọn thay ông một vị trí phong thủy đẹp, chỉ cần bỏ ra sáu trăm nghìn."
"Hừ, khoa học phong thủy à? Không phải chỉ là điều kiện kiến trúc ảnh hưởng tới chủ nhà sao, mười ông làm phong thủy thì đến chín ông lừa tiền."
"... Một tên hòa thượng mà cũng bày đặt giảng khoa học với tôi, nào lại đây, có giỏi thì cãi thắng thử xem."
Khương Lê lạnh lùng nhìn mọi người cãi vã, không còn sức nói chuyện.
Sau sự kiện thi trành tấn công hơn nghìn người, Yên thành đã trở thành một thành phố chết, người có điều kiện đều lũ lượt chuyển đi, mà không có điều kiện cũng sẽ đến nhà người thân ở vùng khác tá túc.
Dù ông sẵn sàng bỏ ra hết tài sản của mình, thì cũng chỉ mời được hạng tầm thường, kẻ thật sự có tài sẽ không muốn gánh rủi ro này.
Ông im lặng xoa đồng hồ trên tay.
Khương Lê không phải một đứa bé nghe lời, ông rất nghiêm khắc với thằng bé, luôn nói năng trang trọng, hoặc là nạt nộ, nhưng Khương Lê vẫn dùng toàn bộ tiền cát xê đầu tiên của mình mua quà cho ông.
Ông nghĩ, lẽ ra ông nên cười với thằng bé nhiều hơn.
Vành mắt ông ửng đỏ, ông cúi đầu lau mắt, khi ngẩng lên, giọng nói đã trở nên nghiêm nghị: "Các vị, xin hãy rời đi."
Mọi người sửng sốt, rồi bắt đầu nhốn nháo, ông lại nói: "Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản như đã hứa."
Mọi người không ồn ào nữa, thu xếp đồ ra về, cánh cửa chậm rãi đóng lại, Khương Lê nhìn theo bóng lưng bọn họ, lặng lẽ thở dài.
Nhưng cánh cửa lại đột nhiên mở rộng, một cậu thanh niên đồng tử nhạt màu vác ba lô bước vào: "Xin hỏi bác có phải bố của Khương Lê----?"
Khương Lê ngắt lời: "Cậu về đi, không cần tới nữa."
Cậu thanh niên không có ý định đi, đạo diễn Khương nhíu mày: "Tôi không nhớ tôi đã mời cậu đến, nếu cậu muốn đòi tiền, thì xin lỗi mời rời đi cho."
Thái độ của đạo diễn Khương không giống như Tạ Kiều tưởng tượng.
Trên mạng nói, đạo diễn Khương nhớ con trai đến mức xuất hiện ảo giác, tự mình tung địa chỉ lên weibo, cầu mong những người có chuyên môn có thể tới xem qua.
Nhưng cậu cảm thông cho nỗi đau mất người thân của ông, không rời đi, mà lại vào biệt thự, đóng hết cửa sổ.
"Cậu làm cái gì!"
Đạo diễn Khương sững sờ nhìn thanh niên lạ mặt.
Tạ Kiều hít sâu một hơi: "Cháu là Tạ Kiều, bạn của Khương Lê, có lẽ cháu có thể giúp bác gặp lại cậu ấy."
Nghe đến tên con trai, ấn đường cau chặt của đạo diễn Khương mới chậm rãi thả lỏng, ông xoa xoa đồng hồ trên cổ tay, mình thoáng run rẩy, há miệng, nhưng không nói gì, coi như ngầm cho phép Tạ Kiều.
Tạ Kiều tiếp tục đóng cửa sổ, cho đến khi không một tia nắng lọt vào biệt thự, cậu mới mở ba lô, lấy sách sưu tầm, triệu hồi hồn ma.
Hồn ma xuất hiện, quan sát ngôi nhà còn tanh mùi máu, nhắm mắt.
Đạo diễn Khương không nhìn thấy hồn ma, chỉ thấy Tạ Kiều nhìn chằm chằm vào không trung không nhúc nhích, hy vọng mong manh dưới đáy lòng cũng dần dần tan biến.
"Ông làm được chứ?"
Tạ Kiều hỏi khẽ.
Hồn ma có vẻ bối rối: "Tôi không cảm nhận thấy sự tồn tại của cõi âm, không có vong linh cõi âm thì không thể chuyển kiếp, chỉ có thể tan biến vào hư vô."
Tạ Kiều căng thẳng: "Nghĩa là nhà Khương Lê có thể sẽ biến mất?"
"Để tôi thử lại."
Dứt lời, gậy pháp từ xương xuất hiện trên tay phải hắn, sau đó hắn vung gậy, một vầng sáng trắng bao phủ khắp tòa biệt thự rộng lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ ngày sáng đến đêm khuya, đạo diễn Khương khàn giọng nói: "Dừng ở đây thôi."
Ông không chịu nổi vòng tuần hoàn của hy vọng và thất vọng, chỉ muốn ở lại nơi đây một mình, dù tiếng nói của con trai chỉ là ảo giác, ông cũng không muốn rời đi.
Vậy thì, hãy cứ chấm dứt tại đây thôi.
Nhưng ngay sau đó, âm thanh rì rào truyền tới phía sau lưng, dường như là tiếng cỏ xao xác.
Đạo diễn Khương lảo đảo sắp ngã, gắng gượng đến liều mạng để giữ vững thân mình, ông chậm rãi xoay người nhìn lại.
Trong căn phòng đen nhánh, một thảm cỏ nhỏ phát ra ánh sáng mờ bỗng dưng xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, ngọn cỏ nhỏ nhất gọi một tiếng dõng dạc: "Ba."
Vành mắt đạo diễn Khương đỏ bừng.
"Ông vất vả rồi."
Tạ Kiều nói với hồn ma.
"Không vất vả."
Có lẽ hồn ma đã rất mỏi mệt, lập tức trở về trong sách sưu tầm, nằm yên không nhúc nhích trên phần tranh vẽ.
Tạ Kiều đang định cất sách, thì cuốn sách tự động giở sang trang mới nhất, hiện tên sinh vật muốn sưu tầm----
Cỏ vong linh.
Tạ Kiều: ... người ta chết rồi mà vẫn còn nhung nhớ, xem ra thật sự rất muốn có đám cỏ này
Tuy nhiên sinh vật trong sách sưu tầm có thể được triệu hồi, Tạ Kiều trầm ngâm chốc lát, đoạn bước đến trước bầy cỏ nhỏ không có thực thể: "Mọi người có muốn trở lại thế giới này lần nữa không?"
Đạo diễn Khương nghe vậy cũng kinh ngạc, run giọng hỏi: "Cậu có thể làm được sao?"
Chúng cỏ nhỏ gật đầu rối rít.
"Cháu có thể."
Tạ Kiều giở sách: "Nhưng phải điền thông tin trước đã."
...
Ghi danh cho cả một đàn là chuyện tương đối phức tạp, có ngọn cỏ sợ nước, có ngọn cỏ không, chỉ đành phải nghe hết từng ngọn rồi rút ra kết luận.
Kết thúc ghi danh, Tạ Kiều nhìn bầy cỏ vong linh mới xuất hiện trên sách mà cảm thấy mỹ mãn, nhưng khi Tạ Kiều định triệu hồi bầy cỏ ngay trong nhà đạo diễn Khương, thì ông lại bất ngờ từ chối: "Để họ đi theo cậu tôi yên tâm hơn."
Nhìn thấu nghi ngờ của Tạ Kiều, đạo diễn thở dài: "Thế giới đã thay đổi rồi, thi trành có thể tấn công lần đầu, thì cũng có thể tấn công lần nữa, tôi không bảo vệ được mọi người."
"Xin nhờ cậu Tạ."
Đạo diễn Khương khom mình trước mặt Tạ Kiều.
Tạ Kiều ngẩn người, chưa chờ cho cậu mở miệng, sách sưu tầm đã rào rào lật trang thay lời đồng ý, Tạ Kiều đành phải gật đầu.
Đạo diễn Khương tiễn cậu ra về, thái độ cũng trở nên tôn kính: "Mỗi tháng tôi sẽ gửi trả phí sinh hoạt của người nhà, không biết bây giờ cậu Tạ có tiện cung cấp số tài khoản không?"
"Chuyện này thì không cần đâu ạ."
Nuôi một đám cỏ không tốn bao nhiêu tiền, dù có mời thợ làm vườn chuyên nghiệp, thì mỗi tháng cũng chỉ mất một nghìn tệ mà thôi, tuy Tạ Kiều nghèo xác nghèo xơ, nhưng vẫn lịch sự chối từ.
Đạo diễn ngẩn người, liếc thấy chiếc xe sang trọng đỗ ven đường, lại nói: "Là tôi ngông cuồng rồi, với năng lực của mình, cậu Tạ sẽ không thiếu tiền."
Tạ Kiều: ... Không, cháu nghèo rớt mùng tơi
Nhưng ngại nói thẳng, thế nên Tạ Kiều toàn thân chỉ còn chưa tới mười nghìn vẫn phải gật đầu một cái đầy đau đớn.
Sau khi trao đổi số điện thoại, cậu dẫn bầy cỏ nhỏ ở nhờ rời đi, bước lên chiếc xe sang đậu ngoài biệt thự.
Đạo diễn Khương đưa mắt nhìn theo cho đến khi ô tô khuất bóng, bỗng cảm thấy cái tên Tạ Kiều có phần quen thuộc, hình như từng nghe con trai nhắc tới, liền mở điện thoại tra thử.
----- diễn viên mới ra mắt chưa được bao lâu.
Mặc dù không biết vì sao cậu Tạ lại quan tâm đến diễn xuất, nhưng đạo diễn Khương vẫn gọi điện cho người bạn tốt: "Có phải dạo này ông sắp quay phim không, tôi muốn đề cử một người..."
*
Trở về nhà ở Biên thành, Tạ Kiều sắp xếp cho bầy cỏ vong linh màu trắng bạc ra ngoài ban công trống trải, xong xuôi vốn định trực tiếp rời đi.
Nhưng ngẫm nghĩ chốc lát lại thấy, cậu nuôi cỏ vong linh mà không nuôi bầy cỏ ở trại chăn nuôi, sợ rằng lúc đi ra chúng sẽ làm ầm ĩ.
Tạ Kiều tiêu nốt số tiền cuối cùng trong đau xót, triệu hồi bầy cỏ trại chăn nuôi ra ngoài, ban công thoáng đãng chớp mắt đã bị thảm cỏ xanh xâm chiếm.
"Bí bách chết, cuối cùng cũng được ra ngoài nói chuyện, suýt thì bứt rứt chết luôn rồi."
"Hừ, coi như con thỏ tai cụp đó có chút lương tâm, ta còn tưởng nó quên luôn chúng ta rồi chứ."
"Không có chúng ta thì nó tìm đâu ra một bầy cỏ hoạt bát đáng yêu như chúng ta."
Tạ Kiều: Hoạt bát thì