Ngu Hàn Sinh nhặt điện thoại, im lặng quan sát.
Thỏ tai cụp trên tay cự xà hồn nhiên không hề hay biết, vẫn nằm ngủ rất ngoan.
Cậu mơ thấy thầy Cố và các bạn học trồng cả một cánh đồng hoa hướng dương trong giờ học.
Nhưng khi tỉnh lại, cậu thấy mình ngủ giữa một chiếc giường gỗ nhỏ tự lắp ghép trên bàn trà, bên cạnh là Ngu Hàn Sinh đang ngồi sofa xem máy tính.
Tạ Kiều thò đầu, muốn tuột xuống giường.
Nhưng giường hơi nhỏ một xíu, lúc thỏ tai cụp bé bằng bàn tay trườn được xuống, thì tiếng gõ bàn phím cũng im bặt.
Tạ Kiều ngước đầu nhìn Ngu Hàn Sinh, ánh mắt rất là nghi hoặc.
Ngu tiên sinh cúi người về phía cậu.
----- hơi thở nóng bỏng cận kề.
Thỏ tai cụp còn ngái ngủ lập tức đơ ra, bất cẩn ngã thẳng xuống gậm bàn, ngã mạnh đến nỗi mắt ầng ậc nước.
Ngu Hàn Sinh bình tĩnh bế thỏ vào lòng, bón cỏ.
Thỏ tai cụp bé bỏng nín luôn, bắt đầu gặm cỏ rột rột, rột rột.
Ngu Hàn Sinh đặt bạn đời lên bàn phím, đoạn tiếp tục gõ máy tính.
Tạ Kiều bận ăn cỏ rồi, nên cũng chẳng để ý Ngu tiên sinh đang làm việc gì nữa, no căng xong cậu nhảy khỏi máy tính, ngoạm điện thoại vào trong ba lô, rồi lại cắn quai tha ba lô về phòng ngủ.
Cậu mở sách sưu tầm, cơ thể chia năm xẻ bảy của hồn ma vẫn đang chậm rãi hồi phục, nhưng vẻ mặt hồn ma trông rất đau đớn.
Tạ Kiều đóng sách, lo lắng hỏi: "Sinh vật sưu tầm cần bao nhiêu thời gian để dưỡng thương thế, có ấn định thời gian không?"
Sách sưu tầm viết chữ trả lời.
---- chỉ mất một năm thôi.
Tạ Kiều: "... Thế thì lâu quá, đến lúc đấy mi cũng xuống lót đáy hòm rồi."
Sách sưu tầm hoảng hốt viết.
---- ta hấp thu một con thi trành nữa là hồn ma khỏi bệnh
Như vậy lại nảy sinh một vấn đề khác, đi đâu tìm thi trành cho cuốn sách này ăn đây.
Tạ Kiều bỗng nghĩ, tốt nhất là góp đủ một trăm nghìn triệu hồi Ni Ni trước, sau đó mới đi tìm thi trành thì thực tế hơn, cùng lắm là đến rìa phòng tuyến.
Chẳng qua cậu liếc nhìn tài khoản ngân hàng, cộng thêm cả tiền lương mới phát cuối tháng, mà cũng chỉ được có tám mươi hai nghìn, còn thiếu hơn mười nghìn mới đủ một trăm.
Tạ Kiều tắt điện thoại, chuẩn bị đi tưới nước cho chúng cỏ.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại sáng.
------ Ngu Hàn Sinh gửi văn bản đính kèm.
Tạ Kiều mở luôn không buồn suy nghĩ.
Thế rồi gò má lập tức ửng hồng.
----- [giải đáp thắc mắc liên quan đến những điều cần chú ý khi lên giường với người yêu đồng tính]
Lên giường với người yêu đồng tính!
Sắc đỏ trên mặt Tạ Kiều từ má lan thẳng xuống xương quai xanh, sao Ngu tiên sinh có thể gửi cho cậu cái này một cách đứng đắn thế chứ, mỗi gạch đầu dòng đều tổng hợp kiến thức xúc tích và cặn kẽ, nghiêm túc cứ như là viết báo cáo vậy.
Tâm trí cậu đang ầm ầm rung chuyển, thì chợt để ý kỹ cụm từ.
----- giải đáp thắc mắc.
Từ từ, cậu thắc mắc vấn đề này bao giờ!
Cậu không thể nào từng thắc mắc vấn đề này được... nhỉ?
Cậu chần chừ hỏi đối phương.
[Tạ Kiều] Ngu tiên sinh, em nhớ mình không hỏi câu này bao giờ mà, có phải anh gửi nhầm không?
Thậm chí Tạ Kiều đã bắt đầu trăn trở, nếu Ngu tiên sinh nhắn nhầm, thì vốn dĩ phải được gửi cho ai, chẳng lẽ Ngu tiên sinh còn có con thỏ tai cụp nào khác bên ngoài ư?
Một lúc sau, Tạ Kiều nhận được tin nhắn trả lời.
[Ngu Hàn Sinh] nhìn thấy thông báo trên điện thoại em
Tạ Kiều: ??!!
Cậu vội mở lịch sử duyệt web, tựa đề đầu tiên hiện lên trước mắt sáng choang.
---- Cần chú ý những gì khi lên giường với người yêu đồng tính?
Cậu giật thót mình ném điện thoại lên giường, vùi đầu xuống gối, xấu hổ quá đi.
Cậu hoàn toàn không dám gặp người.
----- không dám gặp cả rắn nữa.
Qua một lát, cậu lại với điện thoại, mở trình duyệt, nhanh trí chọn báo cáo sự cố.
*
Cuối năm, Hạ Giản đã tìm được văn phòng mới, cậu ta gọi điện cho Ngu Hàn Sinh.
"Tổng giám đốc Ngu, đã tìm được văn phòng cho công ty quản lý, ngay tại Hoài Bắc, mai là ký xong hợp đồng rồi, mọi người đều có thể chuyển đi, cậu cũng không cần ở chung với Tạ Kiều nữa."
Suốt khoảng thời gian này, ngày nào cậu ta cũng sợ Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh phát sinh mâu thuẫn, mặc dù Tạ Kiều ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Ngu Hàn Sinh vừa sáng nắng chiều mưa giữa trưa giông bão vừa khó hầu hạ, cậu ta muốn bồi thường Tạ Kiều, thế nên cũng dành cho Tạ Kiều nhà có hai phòng ngủ một phòng khách ở ký túc xá.
Ngu Hàn Sinh đầu kia có vẻ lạnh lùng: "Tất cả nghệ sĩ?"
"Tất cả."
Hạ Giản đáp.
Nhưng cậu ta không ngờ, Ngu Hàn Sinh lại bình tĩnh nói: "Tạ Kiều ở lại."
Hạ Giản tưởng mình nghe nhầm, hoàn hồn mới biết Ngu Hàn Sinh nói thật, cậu ta toát mồ hôi thay Tạ Kiều, lên tiếng nói đỡ: "Mọi người trong công ty đều đi hết, em ấy ở lại không có người quản lý ấy."
Ngu Hàn Sinh ngẫm nghĩ, cụp mắt đáp: "Tôi quản."
Hạ Giản: ?!!!
Cậu ta bỗng nhận ra mình vừa phát hiện một tin tức sốt dẻo, nhưng lại không dám thể hiện quá rõ ràng trước mặt Ngu Hàn Sinh, chỉ dám hỏi khéo: "Cậu thấy Tạ Kiều thế nào?"
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhếch miệng: "Quá thẹn thùng."
"Vậy cậu ở với em ấy đã quen chưa? Có chỗ nào còn lạ lẫm không?"
Hạ Giản cố tỏ ra không đếm xỉa, chứ thực ra cậu ta chỉ mong cúp máy lẹ lẹ để còn đi buôn dưa với Lý Trạch.
"Thỏ tai cụp nhiều lông."
Ngu Hàn Sinh thản nhiên nhặt lông thỏ rụng trên ghế.
Tạ Kiều báo cáo xong thấy sảng khoái tràn trề, vừa mới xây dựng phòng tuyến tâm lý sẵn sàng đẩy cửa bước ra, thì nghe được đúng câu nói 'thỏ tai cụp nhiều lông' của Ngu Hàn Sinh.
Cậu đứng ngơ một chỗ.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, Ngu Hàn Sinh dập máy quay đầu, tầm mắt hai người đập thẳng vào nhau----
Bầu không khí có vẻ hơi bối rối.
Thỏ tai cụp hắng giọng, ấm ức thanh minh: "Không phải thỏ tai cụp chúng em thích rụng lông đâu, chỉ là rụng một chút xíu khi giao mùa thôi mà."
Ngu Hàn Sinh trầm ngâm nhìn cậu chằm chằm, Tạ Kiều chột dạ nhấn mạnh: "Chỉ một chút xíu xíu xíu thôi thật đấy."
Cự xà nhìn lông thỏ tán loạn từng nhúm to nhúm nhỏ trên ghế sofa, qua hồi lâu, mới bình tĩnh "ừ" một tiếng.
Tạ Kiều vừa thở phào vừa lặng lẽ nhích đến cạnh sofa, cẩn thận vợt lông thỏ rơi ra vào túi, gom góp qua năm mới là có thể tặng Ngu tiên sinh một chiếc mũ lông thỏ rồi.
Rắn không lông, sang đông sẽ lạnh.
Cậu cảm thông nhìn rắn.
"Tài liệu đọc đến đâu rồi?" Bỗng nhiên, Ngu Hàn Sinh hỏi.
Tạ Kiều lập tức đỏ mặt, cậu ấp a ấp úng: "Tại quảng cáo sai rồi, bình thường em không đọc nội dung như thế----"
Chưa dứt lời Ngu Hàn Sinh đã nói: "Không đọc cũng không sao."
Tạ Kiều gật đầu mạnh mẽ.
"Tôi đọc thay em."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Tạ Kiều còn đang phân tích thế nghĩa là sao, chưa kịp đoán ra manh mối gì, thì đã nghe Ngu Hàn Sinh mở miệng: "Khi nào kết thúc chương trình học."
Tạ Kiều bị hỏi bất ngờ, nhất thời quên béng, phải mở điện thoại lên tra lịch học: "Tầm tháng sau ấy, học online thì nhanh lắm."
Giờ cậu có thể livestream học bài.
Sự việc xảy ra trước đó khiến cậu có bóng ma tâm lý với lớp học giáo dục tư tưởng, chỉ muốn chóng chóng kết thúc, cậu cũng có thể thuận lợi cầm thẻ căn cước trên tay mà không phải tối ngày lo lắng.
Còn Ngu Hàn Sinh nghe vậy chỉ mở ứng dụng lịch, tỉnh bơ chọn ngày đẹp kết hôn.
*
Hôm sau, Tạ Kiều bị điện thoại của