Tạ Kiều hành động quá nhanh, mọi người chỉ kịp liếc qua có tẹo, một khách mời khen móc điện thoại của Tạ Kiều đẹp quá, chẳng qua là hơi ít tóc tí thôi.
Chỉ có MC nhìn xuống tay mình, nơi đó còn lưu lại nhiệt độ cơ thể vật sống, móc treo bây giờ làm xịn vậy sao, hay là mình tăng ca nhiều quá ảo giác luôn rồi?
Mà đạn mạc cũng sôi nổi hơn chút.
[Cửa hàng nào đó!]
[Chỉ có ba đồng rưỡi :o nhìn y như thật ấy, bốn đồng bán không?]
[giơ tay xin hỏi địa chỉ cửa hàng đó được không]
Xong xuôi Tạ Kiều nhét Ni Ni vào ba lô, nhưng yêu tinh hói rất có ý kiến, nó chỉ đáng giá ba đồng rưỡi thôi ư!
Ít nhất cũng phải... chín đồng chứ.
Ni Ni ấm ức cực kỳ.
Tạ Kiều cảm nhận được Ni Ni đang ăn vạ trong ba lô, mà ống kính cũng không quay đến cậu, cậu bèn len lén nhét một miếng bánh quy vào, Ni Ni rốt cuộc không làm ồn nữa.
Tạ Kiều cũng được yên tâm.
"Giờ thì xin mời các vị khách mới tới rút thăm chia đội, trên lá thăm sẽ viết rõ nhiệm vụ thứ nhất phải hoàn thành trong hôm nay." MC xòe năm lá thăm ra trước mặt mọi người, "Đội đầu tiên hoàn thành tất cả nhiệm vụ sẽ được nhận một trăm nghìn tệ làm phần thưởng."
Một trăm nghìn tệ!
Tạ Kiều lập tức xốc tinh thần.
Tuy nhiên cậu thiếu thốn kinh nghiệm nhất, liền tự giác xếp cuối hàng.
Cậu nhận tấm thăm cuối cùng, mở ra-----
Ra đồng tìm một trăm cây rau dại cùng với Lam Mông.
Cậu cầm tấm thăm tới bên cạnh Lam Mông, chìa tay: "Thầy Lam, hợp tác vui vẻ ạ."
Các khách mời mới tới khác đều nhìn Tạ Kiều với vẻ hâm mộ, khách mời nổi tiếng nhất chương trình chính là Lam Mông chuyển hình thành công từ lưu lượng thành ảnh đế, chung đội với Lam Mông chắc chắn sẽ được nhiều cảnh quay hơn.
Nhưng mọi người không ngờ, Lam Mông xưa nay lịch thiệp lại phớt lờ cái bắt tay của Tạ Kiều, chỉ "ừm" đại một tiếng, rõ ràng không mấy chào đón Tạ Kiều.
Bầu không khí có hơi lúng túng.
Mạnh Thời cho thỏ ăn xong quay lại thấy thế, vội lên tiếng giảng hòa: "Là do dạo này Lam Mông tái phát bệnh đau dạ dày, sức khỏe không tốt lắm, còn phải nhờ Tạ Kiều em gánh vác nhiều hơn chút."
Lam Mông không buồn bác bỏ, nhưng cũng đúng là hôm nay hắn ta ăn không vào miệng, sáng chỉ nhấm nháp được một lát bánh mì.
Tạ Kiều nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lam Mông, gật đầu hiểu ý.
[ :((((( tội nghiệp thầy Lam]
[haiz, đóng phim cũng cần chăm sóc bản thân kỹ lưỡng nữa]
[hết hồn, cử tưởng thầy Lam không thích Tạ Kiều cơ]
[+1, tại trong show Lam Mông vẫn luôn khách sáo lắm]
Chia đội hoàn thành, hai người một đội tản đi hoàn thành nhiệm vụ.
Tạ Kiều và Lam Mông im lặng ra ngoài trang viên, để thực hiện nhiệm vụ nhặt rau dại ngoài đồng, họ phải lần theo lối mòn đi đến ruộng bậc thang.
Buổi sáng trời mưa, đường mòn nhầy nhụa, Tạ Kiều bước rất cẩn thận mà cũng không tránh được kiếp quần nhuộm bùn.
[Tìm rau dại trong ruộng khó nhỉ, mình thấy toàn cỏ dại à, sao tìm ra loại nào ăn được?]
[Chắc chú Lam có kinh nghiệm đấy, em thấy chú ấy hái được cọng rau đầu tiên rồi kìa]
[Bạn mới tới chưa sống ở nông thôn bao giờ hay sao ấy, có vẻ cũng không phân biệt được rau như mình vậy]
Tạ Kiều cố gắng phân biệt rau dại mọc lẫn giữa đám cỏ um tùm, nhưng chỉ dựa vào tranh ảnh trên điện thoại thì thật sự khó mà nhận biết, Tạ Kiều liền nhìn sang phía Lam Mông.
Chỉ trong chốc lát Lam Mông đã nhổ được tám cây, cậu muốn hỏi chút kinh nghiệm, nhưng không biết vì sao mà cậu lại cảm giác Lam Mông bài xích mình, có thể là do bị ốm nên tâm trạng không tốt, thế là Tạ Kiều không dám nói ra, chỉ dám im lặng theo gót Lam Mông.
"Thầy Lam, cẩn thận vũng nước trước mặt ạ."
Tạ Kiều nhắc nhở.
Lam Mông nghe vậy thoáng dừng chân, dù vừa rồi hắn ta tỏ thái độ với Tạ Kiều, nhưng giọng nói của Tạ Kiều vẫn ẩn chứa sự quan tâm.
Hắn ta không khỏi mềm lòng, cũng muốn lên tiếng hướng dẫn, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao, cuối cùng thành ra nghiêm nghị hỏi: "Cậu chưa tìm được một cây rau nào?"
Tạ Kiều gật đầu hổ thẹn.
Lam Mông đang sắp xếp từ ngữ trong đầu, đúng lúc này, bé yêu tinh ngọ nguậy.
Ni Ni vừa mới ló được cái đầu trụi lủi ra khỏi ba lô, thì đã bị Tạ Kiều lén lút ấn trở về.
Nhưng ngay sau đó, rau dại bỗng chốc mọc lên ùn ùn hết khóm này đến khóm khác trên thửa ruộng bậc thang xung quanh Tạ Kiều, ống kính chiếu thẳng mặt khách mời, vậy nên chỉ có Tạ Kiều nhận ra điều khác lạ sau khi cúi đầu nhìn xuống.
"Cần có chút mẹo mới tìm ra rau dại được, ai chưa thành thạo sẽ rất khó phân biệt rau và cỏ dại, nhưng một khi biết mẹo rồi thì công việc sẽ trở nên dễ dàng, cậu xem này, ở đây có một cây rau dền đỏ, nhìn màu sắc là thấy ngay sự khác biệt rồi."
Lam Mông vừa đi vừa chỉ dẫn, nhưng chợt cảm giác phía sau mình không còn tiếng bước chân.
Hắn ta ngờ vực xoay người, thấy Tạ Kiều đã dừng lại ở vị trí bọn họ vừa nói chuyện, sau đó ôm một giỏ đầy rau dại chạy về phía hắn: "Thầy Lam, một trăm cây rồi!"
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Tạ Kiều hỏi: "Đúng rồi, thầy Lam vừa muốn nói gì ạ?"
Lam Mông: "... Không có gì."
[hahahahaha, t chưa thấy thầy Lam cứng ngắc vậy đâu]
[muốn dạy newbie hái rau dại ai ngờ quay lại đã thấy giỏ đầy rau, thầy Lam đành phải lặng lẽ nhìn mười cọng rau nhỏ trong rổ rau của mình]
[Tạ Kiều đỉnh ghê, lần trước chơi nhà ma cũng như không hề hấn gì vậy]
[người ta gọi đây là sâu không lường được ]
[ái chà, sâu loại nào?]
Tạ Kiều và Lam Mông hái xong một trăm mười cây rau dại, đến nộp tại địa điểm báo cáo, rõ ràng tổ chương trình chưa chuẩn bị xong, vì mấy phút sau mới có nhân viên cuống quýt chạy tới hiện trường.
"Chúc mừng hai anh đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhiệm vụ tiếp theo là chế biến rau dại và ăn món ăn hết số đồ ăn được chế biến ra ạ."
Lam Mông nhíu mày.
Rau dại thường có vị đắng, dù khỏe mạnh bình thường hắn ta cũng sẽ không ăn, huống hồ là hôm nay khó chịu trong người.
Đạn mạc cũng nhao nhao bày tỏ sự lo lắng.
[rau dại thì nấu gì được nhỉ, cảm tưởng chỉ xào chay hoặc luộc được thôi?]
[Lam Mông biểu cảm thực tế quá]
[đánh chết cũng không ăn rau dại, thịt bò thịt lợn thịt gà không sướng hơn chắc!]
Tạ Kiều chỉ hỏi: "Bếp ở đâu vậy ạ?"
Lam Mông chỉ về phía trang viên tít xa xa: "Phải quay lại trang viên."
Tạ Kiều: ... đây chắc chắn không phải huấn luyện hành quân đấy chứ?
Thế là bọn họ lại phải xách giỏ rau dại lội bộ bảy cây số trở về trang viên.
Về tới nơi, Tạ Kiều ào ngay vào bếp.
Suy xét đến tình trạng dạ dày Lam Mông, cậu quyết định sẽ làm nem tề thái và sủi cảo rau dại.
Trước tiên cậu nhặt tề thái, cắt nhỏ, trộn chung với thịt băm, thêm muối, dầu hào và dầu vừng vừa phải, sau đó dùng làm nhân cuốn nem.
Khi cuốn có thể phết thêm ít hồ gạo tránh cho bánh tráng bị bục, tiếp theo cậu rán số nem đã cuốn một lượt lửa lớn và một lượt lửa nhỏ, giúp lớp vỏ nem càng thêm giòn rụm.
Xong xuôi cậu bưng đĩa nem vàng ươm lên bàn: "Thầy Lam, mời thầy nếm thử."
Nhìn ánh mắt mong ngóng của đàn em, Lam Mông không tiện chối từ, đành phải cầm đũa, gắp thử một miếng.
Vỏ nem không chỉ giòn mà còn dẻo, nếm vào miệng không có cảm giác vụn tan, thay vào đó là mềm mại, đàn hồi, phần nhân kết hợp giữa thịt lợn và tề thái đặc biệt thơm thanh, hoàn toàn không có cảm giác dầu mỡ.
Bất tri bất giác, Lam Mông đã ăn hết nửa đĩa nem.
[!!! Lần đầu tôi thấy ảnh đế ăn nhiều thế trong show đấy]
[nhìn vid thôi cũng thấy ngon rồi, cắn một miếng là ngập mồm nước sốt]
[ụa, mình cũng muốn được ăn]
Tạ Kiều thì lại không biết Lam Mông ăn nhiều đến thế, bởi cậu đã vào bếp làm tiếp sủi cảo rau dại, khi cậu bưng hai đĩa sủi cảo đi ra, thành viên hai đội