Hội thảo tổ chức trong một phòng họp đa chức năng, Tạ Kiều mở điện thoại xem bản đồ, đến nơi rồi mà Lam Mông còn chưa đến.
Phần lớn người tham gia đều là lớp trung niên đã ngoài bốn mươi, Tạ Kiều trẻ tuổi nhất, dẫn tới không ít ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Sau khi hội thảo bắt đầu, Lam Mông mới bước vào phòng họp, ngồi bên cạnh Tạ Kiều.
Ban đầu Tạ Kiều còn mang theo laptop và giấy bút sẵn sàng ghi chép, nhưng lại thấy đề tài diễn xuất ban đầu nhanh chóng bị đổi thành tác động của sương xám lên giới giải trí.
"Đầu tư lúc này rủi ro quá, gần đây chỉ có các hạng mục biểu diễn trong thành phố dưới lòng đất, mà tiêu chuẩn phê duyệt gắt gao, yêu cầu chủ đề rất nghiêm khắc."
"Tôi nhớ Tiểu Lam còn đang quay phim thì phải, hay đừng quay nữa, nhỡ thu hút thi trành thì tệ lắm. Đến lúc đó thì tiền bạc còn quan trọng gì nữa." Một người quay sang nói với Lam Mông.
Lam Mông mỉm cười không nói, hắn ta không còn đóng phim vì tiền từ lâu, hắn ta yêu thích diễn xuất, nếu không đóng phim thì không biết cuộc sống về sau sẽ phải làm gì.
Tạ Kiều thì lại sáng bừng cặp mắt, thi trành xuất hiện cũng có cái hay, bởi nhờ đó cậu có thể mau chóng chữa trị cho hồn ma rồi.
Lam Mông tưởng cậu sợ, liền an ủi: "Người ta nghiên cứu cả rồi, tỷ lệ bị thi trành tấn công chỉ có 3.45% thôi, tỷ lệ thiệt mạng còn không cao bằng tai nạn giao thông nữa."
Tạ Kiều gật đầu.
"Mọi người nghe nói gì chưa, căn cứ vào một chương trình giải trí, viện nghiên cứu đã thành công phân tách mẫu gen mới có thể thích ứng mới khí hậu hiện giờ, tôi thấy không cần phải bi quan quá mức." Một người đeo kính viễn thị cầm điện thoại nói.
"Chương trình nào chú nhỉ?" Người khác hỏi.
"Hình như là chương trình về nhà nông, tin này là tôi nghe được từ một người bạn trong viện nghiên cứu, có lẽ sắp tới sẽ giảm giá lương thực thôi, nước mình còn đỡ, nhiều nước khác bao nhiêu người thiệt mạng rồi." Người nọ thổn thức.
Tạ Kiều nghe mọi người nói chuyện một hồi, bắt đầu cảm thấy chương trình gì nghe cứ quen quen, nhắc đến nào là rau dại nào là nông thôn, không biết có phải Nông thôn trong mộng không nữa.
"Có phải [Nông thông trong mộng] không ạ?"
Lam Mông ngờ vực hỏi.
"Đúng, chính là nó đấy."
Tạ Kiều lập tức nhớ lại lúc cậu và Lam Mông hái rau dại.
Nhưng sau đó mọi người chuyển sang thảo luận về các vấn đề liên quan tới diễn xuất, cậu đành phải tạm thời quên đi chuyện này.
Kết thúc hội thảo, cậu mà Lam Mông cùng đi thang máy, Lam Mông không khỏi mở miệng: "Đầu năm mọi người còn có thể bình tĩnh đối mặt, giờ bắt đầu luống cuống hơn rồi."
Tạ Kiều gật đầu: "Cũng không trách được."
Cậu nghĩ, người càng giàu, thì càng ham sống, bước vào giai đoạn này, những người bình thường cũng chẳng mấy ai quan tâm sương xám nữa, đầu tiên là bởi quá xa vời, thứ hai là bởi dù thế nào cũng cần phải tiếp tục làm việc kiếm tiền sinh sống.
Giờ đây nếu muốn có một suất xuống thành phố dưới lòng đất, thì trừ khi bản thân bạn đặc biệt có tài, hoặc là gia đình của liệt sĩ, còn không chỉ có thể đóng tiền đầy đủ, mỗi cá nhân công tác đúng cương vị của mình, xã hội mới có thể miễn cưỡng duy trì trật tự.
Bỗng, Lam Mông hỏi: "Quản lý của cậu là bạn trai cậu à?"
Tạ Kiều ngớ người chốc lát, đáp: "Không ạ."
"Thế thì tốt, anh thấy cậu ta không hợp cậu lắm."
Lam Mông thở phào, hắn ta cũng không rõ có vấn đề ở đâu, chỉ biết lần trước gặp mặt, người đàn ông kia mang lại cho mình cảm giác âm u lạnh lẽo, cả giác toàn thân phát rét cứ như bị rắn rết nhắm vào.
Lam Mông vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông dung mạo lạnh lùng, âu phục chỉnh trang xuất hiện ngoài thang máy, như vừa mới tham gia một buổi họp quan trọng nào đó.
Người đàn ông nghe thấy lời Lam Mông, nét mặt không hề giận dữ, chẳng qua lại áp sát Tạ Kiều từng bước một, giọng nói đã không còn độ ấm: "Cậu ta thì hợp?"
Sao Ngu tiên sinh lại ở đây vậy nhỉ?
Tạ Kiều ngơ ngác hai giây.
Có lẽ do cậu trả lời quá chậm, khí thế trên người Ngu Hàn Sinh phóng ra không che giấu, thang máy đột nhiên hỏng, rơi tự do, đèn trên đỉnh đầu cũng đen ngòm, tựa như hoàn toàn rơi vào vực tối.
Tạ Kiều không phản xạ kịp, lập tức mất thăng bằng, cậu tựa vào người Ngu Hàn Sinh theo bản năng, tay siết chặt quần áo bên hông hắn.
Cậu cảm nhận được cơ bắp căng thẳng của đối phương dưới lớp âu phục, Ngu Hàn Sinh không đẩy cậu ra, mà ôm lấy cậu, gác cằm lên đầu cậu, hờ hững nói: "Nhát gan."
Đã quen không che giấu cảm xúc trước mặt Ngu tiên sinh, Tạ Kiều hơi nức nở trả lời: "Lúc nào em cũng nhát gan mà."
Cự xà ôm chặt thỏ tai cụp trong lồng ngực.
Lúc này, thang máy cũng ngừng rơi xuống.
Mà Lam Mông còn chưa hoàn hồn một bên không thể không xúc động nghĩ thầm, ôi tình yêu tuổi trẻ, vốn dĩ hợp hay không cũng chẳng hề gì.
Sau khi thang máy hạ đến tầng một, cửa tử động mở ra, Lam Mông cất tiếng chào rồi rời đi trước.
Tạ Kiều sợ Ngu tiên sinh nhìn thấy cậu lại tức, liền vội thả tay ôm hông Ngu Hàn Sinh ra, đứng thẳng người, lễ phép nói: "Làm phiền tổng giám đốc Ngu rồi ạ."
Cự xà nghe vậy cụp mắt, đi về phía chiếc xe dừng ngoài cửa.
Lý Trạch đang ngủ bù trên ghế phó lái, phát hiện Ngu Hàn Sinh lên xe, cậu ta quay lại hỏi: "Sếp đã gặp được Tạ Kiều chưa?"
"Tôi đi họp."
Cự xà lạnh lùng sửa.
Lý Trạch: ...
Cậu ta đã hiểu, con rắn này đích thị là nói một đằng nghĩ một nẻo, Biên thành thiếu gì địa điểm mở họp, thậm chí tổ chức ở ngay trong cao ốc tập đoàn cũng được, cớ gì phải năm lần bảy lượt mò đến tận nơi này.
Có một câu thế này, ai cũng hiểu lòng dạ Tư Mã Chiêu, giờ cậu ta muốn chế thành, lòng Ngu Hàn Sinh ai mà chẳng biết.
Cậu ta nhìn Tạ Kiều lành lặn bước ra khỏi tòa nhà, chợt nghĩ thầm, dù là rắn chín đầu hung hăng tàn nhẫn, thì cũng sẽ có lúc tình nguyện chịu thua trước một người.
*
Cơ quan công an Biên thành đang xử lý việc di dời nhóm dân đầu tiên xuống thành phố dưới lòng đất, thế nên khi nhận được tin tức từ phòng tuyến phương nam, đa số mọi người đều bận việc không để bụng, chỉ có một cảnh sát lão làng hiểu được tầm quan trọng, phái một cảnh sát phụ trợ mới được điều tới đi tiếp xúc với Tạ Kiều.
Ngô Nhạc nhìn hồ sơ Tạ Kiều, nhíu chặt chân mày.
Số lần thi trành vượt qua phòng tuyến tấn công con người không lớn, thế nhưng hầu hết các lần Tạ Kiều đều có mặt, vậy mà không một ai đi điều tra cậu.
"Thái độ thân thiện một chút, rõ rồi chứ?" Cảnh sát lão làng căn dặn.
"Rõ, tôi nhất định sẽ không rút dây động rừng!"
Ngô Nhạc thề thốt.
Cảnh sát lão làng tự nhủ, lời này sao nghe cứ thấy là lạ chỗ nào, tuy nhiên cơ quan nhiều việc, ông cũng không để ý nhiều.
Lúc này Tạ Kiều đã về đến khu nhà, cậu vừa ra khỏi thang máy, đã thấy một cảnh sát gầy còm đứng giữa hành lang.
"Xin chào, có chuyện gì vậy ạ?"
Tạ Kiều lo lắng hỏi.
Viên cảnh sát ngẫm nghĩ chốc lát, nhớ tới nhiệm vụ của mình: "Không thể trả lời, cậu đừng hòng lôi kéo được tôi."
Tạ Kiều: ...
Cậu mở cửa, tiến vào.
Ni Ni và Bé Đá tỉnh dậy với hai quầng thâm mắt, Bé Đá vẫn cố gắng đập đá, còn Ni Ni cũng rất cố gắng đi tham quan căn nhà, không thấy dấu vết con tướng liễu kia đâu, nó bèn nhỏ giọng mách Tạ Kiều: "Con rắn ra ngoài rồi."
Tạ Kiều mím môi, cúi đầu: "Anh ấy sẽ không trở lại nữa."
Dù cậu nói có vẻ rất bình thản, chỉ giống kể lại một sự việc có thật mà thôi, nhưng Ni Ni vẫn nhạy bén nhận ra cậu đang rất buồn bã, nó không biết an ủi Tạ Kiều thế nào, chỉ có thể bay lên cọ vào bả vai Tạ Kiều một cái.
"Anh đi làm chút gì ăn."
Tạ Kiều đặt Ni Ni xuống, xoay người vào bếp.
Cậu làm ba phần bánh crepe, lúc bưng đĩa ra ngoài, Bé Đá vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh khắc tượng thỏ trong phòng khách, mà Ni Ni thì lại chẳng biết đã đi đâu.
Cậu tìm khắp các phòng đều không thấy, mở cửa nhà, bên ngoài cũng trống không, trừ một viên cảnh sát