Tạ Kiều hẫng một nhịp tim, đầu tựa vào lồng ngực băng giá của Ngu Hàn Sinh, cậu muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại bị nuốt trở về.
----- đó là một cái ôm yên tĩnh.
Tay hắn khoác lên đường hông gầy gò của cậu, một lúc sau mới thả cậu ra, cụp mắt nói: "Cơm nguội rồi."
Không ép cậu trả lời.
Tạ Kiều ngẩn người, rồi lại lập tức mở hộp cơm: "Em ăn ngay bây giờ."
Cậu và Ngu Hàn Sinh ngồi trên ghế ăn cơm.
Cậu ăn chăm chú, không nhận ra người bên cạnh vẫn mãi nhìn mình, dường như không muốn rời đi dù chỉ là một khoảnh khắc ngẳn ngủi.
Ngu Hàn Sinh nhìn xuống hông cậu, tay còn lưu lại cảm giác thoáng qua, vành tai hắn bỗng ửng đỏ khe khe, hắn lặng lẽ dời mắt đi.
Mà Tạ Kiều thì không hề hay biết, cậu nhấp một ngụm canh phật nhảy tường, vị tươi ngon tràn ngập khoang miệng, không ngán, không có mười năm kinh nghiệm thì khó có thể làm ra được bát canh này.
Cậu không kiềm được bưng bát, đưa tới trước mặt Ngu Hàn Sinh: "Ngu tiên sinh, anh có muốn nếm thử chút không?"
Chợt nhớ ra điều gì, cậu lại vội nói: "Em vừa ăn một ít, nếu anh không ngại----"
Lời còn chưa dứt, Ngu Hàn Sinh đã nhận lấy bát canh, nhấp một hớp xong hắn nhìn cậu, hỏi: "Có khi nào tôi lại từng chê em?"
Tạ Kiều bị ánh mắt đối phương làm cho luống cuống, cậu nuốt nước bọt: "Đúng là không chê."
Cự xà cụp mắt, lại nhấp một hớp.
Cơm nước xong xuôi, vẫn chưa đến giờ quay kế tiếp, Tạ Kiều liền dẫn Ngu Hàn Sinh đi thăm phim trường.
Lam Mông là nam chính, hầu như có cảnh quay suốt cả ngày, cậu chỉ Lam Mông bên trong, nhỏ giọng giới thiệu với Ngu Hàn Sinh: "Đó là thầy Lam Mông, là nam chính của bộ phim này, không chỉ diễn giỏi, mà còn rất tử tế nữa."
Lam Mông là diễn viên mà đạo diễn nào cũng ưa thích, năm đầu tiên ra mắt đã được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, rất có tài, càng đáng quý hơn cả là hắn luôn không ngừng trau dồi diễn xuất của mình, một cách không hề mỏi mệt.
Ấy thế nhưng, cậu lại nghe Ngu Hàn Sinh lạnh lùng đánh giá: "Ngoại hình bình thường."
"Lòng ghen tỵ mạnh."
Tạ Kiều: ...
Ngu tiên sinh nói ngoại hình Lam Mông bình thường thì còn hiểu được, vì đúng là Lam Mông không đẹp bằng Ngu tiên sinh, nhưng lòng ghen tỵ mạnh....
Cậu nhớ không nhầm, Ngu tiên sinh chỉ mới nghe Lam Mông nói bọn cậu không hợp nhau ở cửa thang máy, mà chuyện này thì không liên quan đến ghen tỵ gì cho lắm.
Nhưng hiển nhiên Ngu Hàn Sinh không cho là như vậy, hắn dừng bước, hờ hững nói: "Về sau bớt giao du."
"Em sẽ cố gắng."
Tạ Kiều gật đầu, Lam Mông không phải vất vả mãi mới có một bộ phim như cậu, lịch trình của Lam Mông rất dày, vốn dĩ cũng không có thời gian giao tiếp.
Ngu Hàn Sinh vẫn nhìn cậu chăm chú.
Tạ Kiều: ".... Bớt giao du bớt giao du."
Lúc này cự xà mới mất tự nhiên mà dời mắt đi.
Giữa lúc cậu và Ngu Hàn Sinh đi dạo trong trường quay, có không ít người nhận ra Ngu Hàn Sinh, họ tới nhiệt tình chào hỏi, cậu lo Ngu Hàn Sinh không thích, nên toàn đứng chắn trước Ngu Hàn Sinh từ chối từng người.
Bọn cậu đi thẳng ra sân, xung quanh vắng lặng, im ắng đến độ nghe được cả tiếng gió.
"Vì sao?"
Bỗng, Ngu Hàn Sinh sau lưng cậu hỏi.
Cảm giác được ánh mắt hắn đặt lên người mình, Tạ Kiều chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức căng thẳng, bước đi cũng thả chậm dần: "Là vì em muốn anh có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút, có phải... tự ý quá rồi không?"
Cậu cúi thấp đầu.
Cậu chỉ cảm thấy Ngu Hàn Sinh sẽ không thích đối mặt với tình huống như thế, cũng không muốn Ngu Hàn Sinh bị người khác quấy rầy ở ngoài nơi công tác vì cậu.
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại bình tĩnh nói: "Không tự ý."
Tạ Kiều nghe vậy ngẩng đầu, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở ra hết, cậu đã nghe thấy đối phương nói tiếp: "Em để ý tôi."
Cậu nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông khe khẽ cong môi, nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt lạnh lùng vốn có.
Cậu bỗng hẫng nhịp tim, không nói nên lời bác bỏ, mà tình cờ tay cậu đang nhét trong túi, cũng tình cờ mò thấy một cục kẹo sữa, cậu vội bóc ra ăn để giải tỏa cảm xúc hồi hộp trong lòng.
"Còn nữa không?"
Ngu Hàn Sinh chợt hỏi.
Tạ Kiều ấm ớ một tiếng, lắc đầu ngần ngại; "Em chỉ mang có một cái, nếu anh thích thì để em lấy trên xe, ngọt lắm đó."
"Không cần."
Cậu đang định xoay người thì bị kéo tay lại, cằm bị nâng lên, nụ hôn lạnh băng của Ngu Hàn Sinh phủ lên môi cậu, dễ dàng cướp đi viên kẹo sữa ngọt ngào của cậu.
Môi lưỡi chẳng tránh được cận kề, như có dòng điện lướt ngang qua, thân thể không ngừng run rẩy.
Tạ Kiều mở trừng đôi mắt, cậu vô thức bám chặt cánh tay Ngu Hàn Sinh, còn chưa chờ cho cậu hoàn hồn----
Ngu Hàn Sinh đã thả cậu: "Đúng là rất ngọt."
Trái tim Tạ Kiều đập nhanh quá, mặt cậu cũng đỏ hồng, cậu còn đang luống cuống chân tay thì đã đến giờ quay kế tiếp, cậu đành phải kiềm chế cảm xúc trong lòng, vội vã rời đi.
Chẳng qua trên đường rời đi cậu vẫn không khỏi suy nghĩ, vì sao mình lại không đẩy Ngu tiên sinh ra ngay nhỉ.
Là vì... cậu không bài xích đối phương sao?
Tạ Kiều nhắm mắt, lần nữa mở ra, cặp mắt đã sáng trong.
Đây là cảnh quay cuối cùng của cậu, lái trực thăng chở Lam Mông trong vai nhân vật chính phá vòng vây của thi trành, thoát khỏi đỉnh núi.
Cảnh quay này không có lời thoại, ước chừng cũng không có bao nhiêu ống kính, cậu bước ra trước ống kính, hít thở sâu.
Công việc giúp cậu trấn tĩnh, cậu nhìn núi đạo cụ thi trành, cứ có linh cảm không đúng lắm.
Cậu thử đếm, tổng cộng hai mươi tư con.
Nhưng hình như trước đó có đến hai lăm.
Cậu liền hỏi một nhân viên hậu trường: "Xin hỏi có bao nhiêu đạo cụ thi trành vậy ạ?"
Nhân viên lấy giấy tờ ra xem: "Hai tư nhé."
"Là vậy ạ."
Tạ Kiều nhíu mày, có thể là trước đó mình đã nhìn nhầm chăng.
"Bắt đầu!"
Đạo diễn Trần hô lớn.
Lam Mông diễn cảnh cố gắng chui ra khỏi đám thi trành, Tạ Kiều ngồi trên trực thăng chìa tay về phía hắn.
Theo như kịch bản, Lam Mông sẽ túm được tay cậu, sau đó hai người cùng ngồi trực thăng rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này lại xảy ra biến cố!
Tạ Kiều nhanh mắt phát hiện con thi trành không biết xuất hiện từ đâu, đột ngột nhào lên người Lam Mông, để lộ hàm răng nhọn hoắt!
"Nguy hiểm!"
Tạ Kiều dùng sức kéo mạnh Lam Mông lên khoang, hai người ngã ngồi xuống ghế, Tạ Kiều vội vàng đóng cửa, nhanh đến mức chính cậu cũng khó mà tin nổi.
"Sao thế?"
Lam Mông không hiểu, cố nhìn ra ngoài thêm mấy lần, nếu không phải có Tạ Kiều ngăn cản, thì hắn