Ngu Hàn Sinh nhìn khuôn mặt đỏ ửng ngập ngừng muốn nói của Tạ Kiều, nhấc mắt, gửi một tin nhắn.
--- cậu đang nghĩ gì vậy?
Dĩ nhiên là nghĩ những thứ không nên nghĩ rồi.
Nhưng Tạ Kiều không thể trả lời như vậy được, trong lúc cậu còn do dự nên đối đáp ra sao, Ngu Hàn Sinh đã gửi thêm tin nhắn nữa.
---- thích ăn thỏ, có vấn đề không?
Có vấn đề không?
Vấn đề không?
Không?
Tạ Kiều thấy tin nhắn mà như bị sét đánh.
Sao có thể nói thích ăn thỏ trước mặt một con thỏ, với giọng điệu vô cùng đương nhiên như vậy được?
Phiu----
Tạ Kiều bị dọa cho biến về nguyên hình, vậy là trên mặt đất bỗng mọc ra một con thỏ tai cụp trắng như tuyết.
Cậu run giọng hỏi: "Ngài, ngài sẽ ăn tôi ư?"
Ngay sau đó, cậu bị một bàn tay quen thuộc xách lên.
Cậu bị bỏ lên tấm thớt bên cạnh tủ lạnh, lúc này trái tim Tạ Kiều đã nguội lạnh rồi, muốn trốn cũng không kịp trốn nữa.
Tiêu đời rồi, sắp bị ăn rồi.
Cậu chỉ có thể cầu nguyện cho Ngu tiên sinh thích ăn thỏ nướng nguyên con, như thế may ra còn được chết toàn thây, làm ơn đừng là thỏ xào cắt miếng, không chỉ bị băm vằm, mà còn bị thả vào chảo dầu xào cháy.
Bất kể là ăn kiểu nào, thì bộ lông óng mượt của cậu cũng không giữ nổi.
Nuôi dưỡng vất vả mãi mới được như hôm nay, cậu nghĩ mà lòng đau thắt.
Bỗng, lưng cậu được vuốt ve rất dịu dàng, cậu thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn.
---- Không ăn.
Còn dúi cho cậu một củ cà rốt, như là an ủi.
Ăn thật tệ.
Tạ Kiều ăn trong nước mắt.
Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn thỏ tai cụp vừa ăn vừa khóc, khẽ nhíu mày.
"Thỏ tai cụp thích gì?"
Hắn hỏi Lý Trạch đang ngồi ăn bánh quy.
Thỏ tai cụp?
Thỏ tai cụp ở đâu?
Bách khoa toàn thư biết đi Lý Trạch nhìn một hồi cũng không thấy thỏ tai cụp đâu, cậu ta không đoán được ý cự xà, chỉ đành nhặt nhạnh kiến thức nuôi thỏ từ bạn gái cũ: "Chắc là thích ăn cỏ, thích chui linh tinh, với thích gặm dây sạc nữa ạ."
Ngu Hàn Sinh mở cửa hàng.
Hắn chọn mục đồ chơi, nhưng chỉ có đồ chơi cho thú nuôi
Hắn chậm rãi lướt màn hình, chọn đường hầm và gậy mài răng cho mèo.
*
Sau khi cảm giác Ngu tiên sinh đã rời đi, Tạ Kiều tiến vào phòng bếp nấu cơm.
Lần này cậu không xào thịt bò, mà cắt thịt bò thành lát mỏng, sau đó cắt miếng củ cải và cà rốt.
Cậu lấy hai chiếc niêu trong tủ, rót nước, sau khi bật bếp thì bỏ xương ống và củ cải, thêm chút muối nấu canh.
Trong lúc hầm canh, cậu cắt ớt và rau thơm làm nước chấm.
Nửa tiếng sau, cậu bưng niêu canh, lát thịt bò và nước chấm đến trại chăn nuôi.
"Có chuyện gì thế?"
Cậu ngạc nhiên phát hiện thảm thực vật trong trại chăn nuôi đều bị thiêu trụi, ngay cả đầu tinh linh cũng trụi tóc luôn.
Ni Ni vừa kéo ống quần cậu vừa chỉ ác ma tố cáo.
Tạ Kiều đã hiểu, xem ra ác ma còn nguy hiểm hơn cậu nghĩ, sức mạnh của hắn ta có thể xuyên qua phòng giam của mình.
Mà ác ma thì chỉ nhắm mắt, giở giọng khàn khàn hát khẽ bài đồng dao.
Tạ Kiều âm thầm cảnh giác, ngồi xuống xoa đầu tinh linh: "Ăn cơm đi đã."
Tinh linh gật đầu, Tạ Kiều chần hai miếng thịt bò rồi bỏ vào bát nó.
Lần đầu Ni Ni được nếm thử lẩu thịt bò, nó sáng bừng đôi mắt.
Tạ Kiều bưng chiếc niêu còn lại đến chỗ ác ma, nói không căng thẳng là nói dối, cậu đặt đồ ăn xuống đất xong là vội đóng cửa ngay.
Ác ma tận hưởng nét mặt của cậu, hắn ta ngửi được mùi thịt bò lững lờ trong không khí.
Hắn không cử động, cho đến khi Tạ Kiều rời khỏi trại chăn nuôi, hắn mới cầm đũa lên.
Ma vật trong Vực Sâu đều ăn thịt tươi sống, chúng không biết cũng không thèm nấu nướng, hắn nhìn tinh linh ăn hớn hở mà cười khẩy, chẳng trách lại bị người ta lừa tới đây: "Thằng ngốc da xanh."
Ni Ni siết chặt tay, mặt đất chồi lên một cây hoa ăn thịt người đáng sợ, vươn dài tới trước mặt ác ma, giương nanh múa vuốt với hắn ta.
Tuy nhiên ác ma chỉ búng một cái, hoa ăn thịt người đã đứt.
Ác ma rất hài lòng với sức mạnh của mình, lại bắt đầu vừa ăn vừa hát.
Hắn ta học theo tư thế của Tạ Kiều, gắp một miếng thịt bò nhúng vào niêu.
Chỉ nhúng mấy giây, vị thịt bò tươi mềm nguyên bản được bảo đảm ở mức độ cao nhất, hoàn toàn khác với khi ăn đồ sống, hắn ta lại gắp thêm một miếng.
Lần này hắn nhúng thịt bò vào nước chấm, vị cay hòa lẫn mùi thơm bùng nổ thành một hương vị phong phú trên đầu lưỡi hắn.
Ác ma chê độ nóng chưa đủ, thế là hắn dùng tay châm lửa Vực Sâu hâm nóng nồi lẩu.
Hắn còn chưa ăn đã, hai đĩa thịt bò đã trống trơn.
Ác ma nhìn chiếc đĩa trống, đoạn cong ngón tay gõ một cái lên cánh cửa yếu ớt.
Đáng tiếc, hắn vẫn muốn ăn thêm.
Tối nay trăng máu, sức mạnh của hắn sẽ đạt tới thời kỳ đỉnh điểm, người chăn nuôi kia sắp biến thành món ngon trên bàn ăn của hắn.
Tạ Kiều về nhà, phát hiện trong phòng khách có thêm đường hầm cho mèo, trên bàn trà còn có một chiếc gậy mài răng.
"Ngu tiên sinh?"
Cậu thử gọi.
Không ai trả lời.
Hay quá.
Tạ Kiều biến thành nguyên hình, và thế là ta có một bé thỏ tai cụp ú nu đang luồn lách trong đường hầm nhỏ.
Cậu chơi mệt lả rồi mới thò mặt ra khỏi đường hầm, nhảy lên bàn trà cắn gậy mài răng.
Bỗng, gậy mài răng bay vèo xuống đất, cậu tung tăng chạy tới ngậm lên, rồi lại nhảy lên bàn trà.
Chưa chơi được bao lâu, gậy mài răng lại rơi thêm lần nữa.
Chiếc gậy mài răng này cứ rơi mãi thế nhỉ.
Thỏ tai cụp lại nhảy xuống đất ngoạm lên.
Cứ vậy, lặp đi lặp lại.
Nhưng Tạ Kiều chơi rất vui vẻ.
[Bạn đã thành công đẩy gậy mài răng xuống bàn]
[Bạn đời của bạn không hề phát hiện, cậu ấy thành công ngậm gậy mài răng lên, tốn năm điểm thể lực]
[Bạn lại đẩy gậy mài răng xuống đất, có lẽ bạn có thể làm chuyện gì đó thú vị hơn chăng?]
Ngu Hàn Sinh vuốt màn hình, đẩy gậy mài răng xuống tiếp.
Cũng chơi rất là vui.
*
Sau khi chỉ còn một người lính trở về từ chiến dịch, sĩ khí trong quân đồng loạt tan rã.
Tấn công về đêm không hiệu quả, ngày càng nhiều binh lính đầu hàng trên chiến trường, mà Lý Trạch thì đã trở thành một tay phe vé lão luyện: "Xếp hàng quét mã trả tiền, từng người một."
Không phải không có người muốn chạy, nhưng kết cục của những người này đều là bị cự xà nuốt vào bụng ngay một giây sau đó.
Rồi, cự xà lại nhắm mắt dưỡng thần, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế nên, hàng người mỗi lúc một dài.
Có cả người muốn chen ngang, Lý Trạch vừa thu tiền vừa giữ trật tự: "Không được chen hàng!"
Một chiến dịch qua đi, tiền vào tài khoản đã lên đến hàng triệu.
Lâm Tranh Minh lạnh lùng nhìn ảnh truyền tới, chỉ hỏi: "CL-20 chuẩn bị xong chưa?"
"Mai trực thăng sẽ chở đến." Một người khác nói.
Lâm Tranh Minh tắt màn hình.
Trong khi đó, buổi tối, Tạ Kiều nằm dài trên giường đắp kín chăn.
Không biết có phải cậu tưởng tượng không, nhưng mà cậu nghe được tiếng mở cửa nhà.
Nghe nhầm à?
Nhưng Tạ Kiều vẫn bò xuống giường, khóa trái cửa phòng ngủ.
Xong xuôi hết thảy cậu lại trèo lên giường, nhưng không ngủ được.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, kèm theo tiếng ngân nga khe khẽ.
"Một cái đầu tròn vo, một cánh tay đẫm máu..."
Là bài hát của ác ma!
Tạ Kiều ngồi phắt dậy, vội vã xuống giường, nhọc nhằn đẩy tủ quần áo chặn cửa.
Tiếng bước chân lại gần hơn, mà tủ quần áo vẫn cách cánh cửa xa lắm.
Cậu dùng hết sức bình sinh đẩy tủ quần áo, cuối cùng cũng chặn được cửa đúng lúc tay nắm cửa chuyển động.
Cậu dựa lưng vào tủ quần áo, lau mồ hôi trán, tim nảy liên hồi.
Cậu đứng đối diện thẳng với cửa sổ, nhìn thấy trăng máu xuất hiện bên ngoài màn đêm đen nhánh, ánh trăng màu đỏ, rải vào phòng ngủ như máu tươi vương đầy đất.
Tiếng động sau lưng ngày càng dữ dội, như có quái thú va chạm mạnh mẽ.
Bỗng, tiếng động ngừng.
Tạ Kiều ngờ vực xoay người, tủ quần áo vẫn nằm yên trước cửa.
Lúc này trái tim cậu mới dần lắng lại, áo ngủ của cậu bị đã mồ hôi thấm ướt, nhưng ngay khi cậu vừa an tâm, thì một cánh tay đâm xuyên cánh cửa lẫn tủ quần áo, cánh tay nhẹ nhàng dùng sức, cánh cửa và tủ quần áo đều vỡ tan tành.
Ác ma đội chiếc mũ phớt thật cao, cúi thấp đầu bước vào phòng, hắn ta cởi mũ, mỉm cười: "Chào buổi tối, hỡi ngài thỏ tai cụp đáng yêu."
*
[Trăng máu xuất hiện, ác ma bùng nổ sức mạnh đả thương tinh linh hắc ám, rời khỏi trại chăn nuôi]
[Hắn phá nát