Người đàn ông cất tiếng "ừ" lạnh nhạt.
Tạ Kiều không thể hình dung cảm xúc lúc bấy giờ, lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng, cậu cúi đầu, siết chặt hoa hồng trên tay, gai hoa bén nhọn đâm vào da thịt mà cậu không hề hay biết, máu đỏ lặng lẽ nhỏ lên vạt áo trắng tinh.
Cậu nghĩ, đúng là sẽ không ai chờ một ai mãi mãi.
Cậu ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười: "Vậy thì chúc mừng Ngu tiên sinh."
Chẳng qua lời vừa dứt, cậu đã nghe tiếng Mèo Mun oang oang vọng ra từ phòng khách: "Chỉ còn mình anh đấy, anh xem định mang theo những đồ gì để bầy mèo chuyển đi cho."
Tạ Kiều: "... em cũng chuyển sao?"
"Không muốn ở cùng tôi?"
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng hỏi.
"Không phải thế."
Tạ Kiều gần như là bật thốt, lời nói ra hơi mang giọng mũi.
Ngu Hàn Sinh chậm rãi nhìn xuống chiếc lồng tay trái cậu cầm, đỉnh lồng còn thắt nơ.
Mèo Mun cũng để ý tới, tò mò hỏi: "Sao tự nhiên lại mua hamster vậy?"
"Tặng Ngu tiên sinh."
Vì có nhiều người nên Tạ Kiều ngại tặng hoa hồng, chỉ dám thẹn thùng đưa lồng chuột cho Ngu Hàn Sinh.
Chủ hàng thú cưng bảo rằng các cặp tình nhân thường cùng nuôi thú cưng để bồi dưỡng tình cảm.
Ngu Hàn Sinh nhìn chiếc lồng chằm chặp, rồi trầm ngâm nhận lấy.
Ngoại trừ Ngu Hàn Sinh, tất cả mọi người còn lại đều đang chuyển đồ, Linlin tự ôm bồn tắm của cô bé, Ni Ni vỗ cánh cắp chiếc giường tí hon, Bé Đá thì dọn dẹp tượng đá, mà bầy mèo nhỏ thì đang lặc lè kéo những vật to lớn ra ngoài.
Tạ Kiều không nỡ nhìn lâu, liền cẩn thận đặt hoa hồng lên kệ để đồ ngoài cửa, đoạn xắn tay áo lại gần hỗ trợ, nhưng vùa đi được một bước, cổ tay trắng ngần đã đột nhiên bị cầm lấy----
"Sao thế ạ?"
Tạ Kiều hồi hộp hỏi.
"Em bị thương."
Ngu Hàn Sinh nói.
"Lúc cầm hoa em nhỡ bị đâm vào."
Nhớ tới câu chuyện hiểu lầm ban nãy, mặt Tạ Kiều không khỏi ửng hồng, cậu thử cựa tay, muốn bỏ qua tình huống lúng túng ấy.
Nhưng ngay sau đó cậu đã phải mở trừng cặp mắt phủ sương, bởi Ngu Hàn Sinh không chỉ không buông tay cậu, mà còn cúi đầu ngậm lấy ngón trỏ bị thương của cậu.
----- liếm rất dịu dàng.
Tựa như hành động trấn an trong lặng lẽ.
Cậu không khỏi run rẩy ngón tay, cảm giác đau nhè nhẹ bị cơn tê khác thường che giấu.
Mãi đến khi Ngu Hàn Sinh thả tay cậu, cậu mới hoàn hồn, đỏ mặt bước vội qua Ngu Hàn Sinh: "Để em đi dọn dẹp với mọi người."
Nhưng đầu ngón tay vẫn vấn vương nhiệt độ từ người khác.
Tạ Kiều sờ lên mặt mình, nóng như phát sốt.
Cậu vào phòng vệ sinh hắt nước lạnh rồi mới trở lại phòng khách.
Thấy một con mèo dragon li lảo đảo cõng tủ, cậu ôn hòa đề nghị: "Để anh làm cho."
Bé mèo do dự một hồi rồi đặt tủ xuống, chạy đến bên chân cậu meo meo lấy lòng.
Tạ Kiều nắm chặt hai cạnh tủ, không dùng nhiều sức lực.
Tủ mà mèo khuân được thì chắc cũng không quá nặng nề.
Nhưng cậu thử nhấc lên, tủ không nhúc nhích.
"Hơi nặng một tí, nhưng mà không sao."
Cậu cười nói với chú mèo con.
Lần này, cậu vận hết sức bình sinh mà nâng tủ.
Tủ vẫn không nhúc nhích.
Tạ Kiều: ...
Chú mèo bên chân lại meo meo an ủi, dường như muốn nói "Em cũng biết mà".
Tình cảnh trở nên khá là lúng túng.
May sao đúng lúc này Linlin ôm bồn tắm của mình đi tới, cô bé đặt bồn tắm xuống đất, đặt tủ vào bồn tắm, sau đó lại dễ dàng ôm bồn tắm ra ngoài.
"Linlin ngoan quá."
Tạ Kiều thưởng cho người cá một chú cá khô.
Mèo con dưới chân cũng kêu lên khe khẽ.
Tạ Kiều cho mèo con một chú cá.
Đám mèo lập tức thi nhau kêu ầm phòng khách, chúng nhìn số cá dư lại trên tay Tạ Kiều bằng cặp mắt ngóng trông.
Nhưng sau khi Ngu Hàn Sinh phóng ra uy áp của bề trên, bầy mèo trong phòng lại chuyên tâm làm việc, không dám nhìn Tạ Kiều nhiều, chẳng qua mỗi lần đi qua Tạ Kiều chúng vẫn sẽ nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.
Tạ Kiều phát hết số cá khô còn dư rồi về phòng sửa soạn đồ.
Phải mang máy tính này.
Phải mang dây sạc này.
Phải mang cả thuốc mọc lông nữa.
...
Tạ Kiều cất đồ vào va li, sắp ra cửa thì sách sưu tầm ấm ức chặn đường đi của cậu, trông trang sách còn hơi hơi dúm dó.
----- cậu không mang tôi theo cùng.
Tạ Kiều khá là câm nín: "Không phải cậu tự biết theo cùng sao?"
Tuy nhiên cậu vẫn tử tế mở ba lô cho nó, lúc này sách sưu tầm mới nhảy vào, lại còn quăng hết số truyện tranh không biết nói chuyện của Tạ Kiều đi.
Tạ Kiều: ... tính nết thế nào mà ngày càng giống Ngu tiên sinh vậy nhỉ
Cậu đành cất số truyện tranh bảo bối của mình vào vali, rồi kéo vali ra ngoài phòng ngủ.
*
Chuyển nhà là một công việc rất là phiền phức, may nhờ Mèo Mun và bầy mèo con hỗ trợ, họ chuyển được hết đồ đạc trong nhà đến trang viên Đông Sơn trước khi trời trở tối, đám cỏ nhỏ nằm ngoài ban công cũng được đóng gói vác lên xe.
Trước khi tới nơi Tạ Kiều tưởng rằng trang viên Đông Sơn là một khu hạng sang giống với Yến viên, chờ xe lái lên đỉnh núi, nhìn qua cửa kính xe cậu mới phát hiện đây là một ngôi biệt thự trên núi cực kỳ rộng lớn.
Biệt thự dạng này đều nằm ở ngoại thành, nhất là ở một nơi tấc đất tấc vàng như Biên thành, vậy mà đây trang viên Đông Sơn lại nằm ngay trong vành đai xanh, cách trung tâm thành phố chưa tới nửa giờ xe chạy.
Tạ Kiều bỗng nhận ra số tiền gửi ngân hàng ít ỏi của mình chưa thấm vào đâu cả.
Cậu bắt đầu lo lắng mình không trả nổi tiền phòng.
Đúng lúc này xe dừng lại.
Ni Ni nằm ngủ trên vai Tạ Kiều, Bé Đá cũng ngồi trong mũ áo cậu, Tạ Kiều xuống xe nhẹ nhàng vì sợ làm chúng ngã.
Thấy có người đứng chờ trước cổng biệt thự, Tạ Kiều có chút ngạc nhiên.
Lại gần mới nhìn ra là Lý Trạch, Tạ Kiều chào hỏi lễ phép: "Anh Lý cũng ở đây ạ?"
"Ở tạm thôi, làm thầy cho bọn họ." Lý Trạch chỉ hai đứa nhóc trên vai Tạ Kiều, "Thế là em không cần lo việc tìm trường cho đám nhóc nữa."
Nghe được chữ 'thầy', người cá ôm bồn tắm theo gót Tạ Kiều lập tức ngoác miệng phơi bày hàm răng sắc bén với Lý Trạch.
Ni Ni cũng tỉnh giấc phun ra một ngọn lửa màu đen.
Lý Trạch vẫn mặt không đổi sắc.
Hồn ma trong suốt hơi gù lưng, thầm nghĩ con người này cũng khá là dũng cảm.
Lý Trạch mỉm cười, cậu ta còn dạy đến cả rắn chín đầu luôn kia kìa, mấy nhóc này có gì mà phải sợ.
"Vậy thì phải cảm ơn anh Lý rồi."
Tạ Kiều biết ơn sâu sắc, đoạn quay sang nói với đám nhóc: "Lúc anh không có mặt mấy đứa phải nghe lời thầy Lý, nhớ chứ?"
Đám nhóc chần chừ nhìn cậu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bận rộn cả ngày ai nấy đều mệt mỏi, thế nên bữa tối được gọi về từ quán nướng.
Ni Ni và Bé Đá mỗi người giằng co một đầu xiên nướng, cuối cùng đều ngã vật ra bàn, Tạ Kiều dựng hai đứa dậy xong chúng lại tiếp tục tranh nhau.
Tạ Kiều ăn cơm mà lòng đầy bứt rứt.
Tác giả [truyện ma Liễu Âm] vẫn chưa cập nhật.
Mà đã tám giờ rồi.
"Đồ ăn không ngon à?" Lý Trạch hỏi.
"Ngon ạ." Tạ Kiều giơ chiếc điện thoại, "Chẳng qua bộ truyện em đọc chưa ra chương mới bốn ngày rồi."
"Không ra chương mới? Em có kinh nghiệm đấy."
Mèo Mun lập