Khi Tạ-Kiều-mặt-đỏ được Ngu Hàn Sinh dắt ra ngoài cửa hàng quần áo nam, thì cổ cậu đã có thêm một chiếc khăn quàng màu trắng lợt, bọc phần cổ kín kẽ.
"Sợ lạnh vậy sao?"
Succubus xách cả lô lốc túi trên tay, hài lòng trở lại sau một vòng thưởng ngoạn.
Tạ Kiều không biết đáp thế nào, chỉ liếc nhìn Ngu Hàn Sinh một cái.
Ngu Hàn Sinh "ừ" hờ hững: "Em ấy sợ lạnh."
Tạ Kiều nghe vậy lại càng đỏ mặt, cậu cúi đầu vùi mặt vào tấm khăn dày, hơi thở ấm áp lọt ra vờn thành màn sương trắng giữa bầu khí lạnh.
Hồi lâu, cậu mới để ý đến túi xách trên tay succubus, cậu liền dè dặt nói: "Chúng ta đang ở xã hội pháp trị, không thể cướp quần áo được đâu đó."
Succubus hồi tưởng lại: "Cũng định cướp ấy chứ, nhưng lại sợ bất cẩn đánh chết người thì rước phiền cho cậu."
Tạ Kiều: ... mình có nên cảm động không nhỉ
"Nhưng sao chị lại có quần áo kia thế?" Tạ Kiều tò mò hỏi.
"Chị vào cửa hàng tuyên bố không có tiền mua quần áo, anh chủ hỏi chị có muốn chụp ảnh quảng cáo không, chụp xong sẽ tặng quần áo cho chị." Succubus bình thản đáp.
Tạ Kiều không khỏi cảm khái, quả là một thế giới trọng nhan sắc.
Sau đó bọn cậu về nhà, Linlin ngửi thấy mùi của succubus liền kéo lê cái đuôi ướt nhẹp ra phòng khách, miệng còn ngậm một chiếc đĩa.
Succubus xoa đầu Linlin.
Ni Ni cũng bay tới, lễ phép ôm một củ cải trắng làm quà chào mừng, có điều lúc nhổ củ cải lỡ nhổ quá đà, thế là mất đà chúi đầu vào đất.
Bé Đá thì vẫn đang phát sóng trực tiếp điêu khắc đá, không ra được nên chỉ gật đầu chào hỏi succubus.
Succubus nhìn ống kính trước mặt Bé Đá bằng vẻ mặt tò mò, rồi nhận củ cải và cảm ơn Ni Ni.
Nàng tham quan nhà mới, không thấy bóng dáng người nọ đâu thì ủ ê dời mắt, sau đó nét mặt lại như ban đầu, xoa mái tóc nhỏ nước của Linlin và nói: "Để chị ở phòng cạnh Linlin nhé."
Và thế là succubus dọn vào phòng.
*
Buổi tối, Tạ Kiều đang đọc sách trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa.
Lo là Ngu tiên sinh, cậu vội vàng khép cuốn truyện tranh đam mỹ mới mua và giấu xuống tận đáy tủ, sau đó cậu ngồi trở lại bàn mở một quyển sách dạy diễn xuất, xong xuôi mới bình tĩnh nói: "Mời vào."
Chẳng qua người tiến vào lại là succubus.
Succubus vào phòng hỏi: "Arcus đâu vậy nhỉ?"
"Em chưa đủ tiền đổi anh ấy ra ngoài."
Để triệu hồi Arcus cần những năm triệu, trừ chi phí chi tiêu hàng ngày thì tằn tiện lắm cũng chỉ được một trăm nghìn tiền gửi ngân hàng, còn xa lắc xa lơ mới đến mục tiêu năm triệu.
"May quá, chị chẳng muốn gặp hắn chút nào." Succubus có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc ra tới cửa nàng lại đột nhiên quay đầu hỏi: "Bé Đá có thể khắc đá kiếm tiền sao?"
"Vâng." Tạ Kiều gật đầu, dù Bé Đá không kiếm được nhiều, còn hay tặng trang sức khắc đá cho người xem phát sóng trực tiếp nữa, nhưng Bé Đá vẫn làm việc vui vẻ.
"Vậy có phải chị bán nước hoa cũng sẽ kiếm được tiền không?"
Succubus hỏi với vẻ gấp gáp.
"Còn kiếm được nhiều tiền hơn khắc đá á."
Tuy Tạ Kiều không dùng nước hoa, nhưng cậu biết nước hoa rất được các cô gái trẻ ưa chuộng, chắc chắn dễ kiếm tiền hơn là tượng đá.
Succubus sáng ngời cặp mắt.
"Chị ngủ đây, chúc ngủ ngon."
Succubus rời phòng.
Tạ Kiều lại len lén rút quyển truyện tranh dưới đáy tủ, tiếp tục đọc từ trang dở dang ban nãy, đúng lúc này điện thoại rung lên.
Tạ Kiều hết hồn chim én, tắt vội điện thoại.
----- hóa ra là lời mời kết bạn.
Người gửi là Lam Tề.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Tạ Kiều chọn đồng ý.
Dù cùng quay một chương trình giải trí nhưng hai người không giao tiếp gì nhiều, cậu sợ Lam Tề sẽ nói chuyện phiếm với cậu, may sao Lam Tề chỉ lịch sự kết bạn chứ không tám nhảm gì.
Tạ Kiều lại tắt điện thoại đọc truyện tiếp, đến khi mắt díp cả vào cậu mới chịu lên giường, vùi đầu vào gối.
Ngày hôm sau, cậu vừa mặc đồ ngủ ra khỏi phòng đã ngửi được mùi hương thơm nức: "Thơm quá đi."
Thế là cậu đi men theo mùi hương, phát hiện succubus đang điều chế nước hoa.
"Cậu ngửi thử xem loại nào thơm hơn?"
Succubus đưa hai lọ mẫu qua.
Tạ Kiều hơi ngạc nhiên một xíu, cuậ cứ tưởng succubus sẽ ăn bim bim, xem tạp chí thời trang và đi dạo phố trước, không nghĩ mới về nhà được một ngày đã bắt đầu chế nước hoa rồi, làm người thảnh thơi ở nhà chờ có phim như cậu phải lấy làm xấu hổ.
Lọ đầu tiên có mùi quả quýt, hương nhẹ nhàng, nhưng lại đậm vị tươi mát đặc trưng của trái cây, làm cậu thấy rất khoan khoái.
Rồi cậu mở lọ thứ hai, mới ngửi đã thấy sai sai, sao lại thấy hơi hơi chóng mặt nhỉ.
"Em thích lọ một."
Cậu đặt lọ nước hoa xuống bàn, đoạn trở về phòng ngủ trong trạng thái ngất ngưởng.
Đừng bảo là do đổ hơi nhiều liều mê hoặc đấy nha.
Succubus mở lọ nước hoa ngửi thử một cái, nét mặt thoắt biến.
Chết, hình như là lỡ đổ hơi nhiều.
Tạ Kiều lên tầng bốn, thân mình hầm hập, đầu óc lâng lâng, cặp tai người cũng biến thành đôi tai thỏ cụp.
Cậu muốn về phòng nhưng mãi không phân biệt được phương hướng, thành ra không chỉ không về được phòng mình, mà còn mò lộn tới phòng Ngu tiên sinh.
Cậu không có sức đi tiếp nữa, thế là cậu nói bằng giọng mũi đầy nũng nịu: "Ngu tiên sinh ơi, cho em vào với nhé?"
Cửa phòng tự động mở.
Cậu bước vào.
Ngu tiên sinh đang nghiêm túc xem tài liệu trước bàn làm việc.
Tạ Kiều ngả nghiêng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ngu Hàn Sinh, cặp tai thỏ rủ xuống hai bên đầu, run lên theo từng nhịp thở, nhìn thôi đã thấy sờ vào thích lắm.
Ngu Hàn Sinh đặt tài liệu mua bán và sáp nhập xuống, vươn tay trái xoa cái tai thỏ của cậu thanh niên.
Được một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng ve vuốt, nơi được chạm vào rung rinh cảm giác lạ thường, cặp tai thỏ xù tung, chóp tai ửng đỏ, cậu nói rất là nghiêm túc: "Không được sờ tai nhiều lần đâu."
Cự xà cụp mắt, hắn chưa thấy Tạ Kiều như vậy bao giờ.
Sờ nữa là khóc nhỉ.
Hắn liền thu tay về, tiếp tục xem văn kiện.
Nhưng bé thỏ bỗng nhích lại gần hắn.
Hắn nghiêng đầu, giương mắt.
Tạ Kiều cảm thấy nóng đến mức mặt đỏ lạ thường, chỉ khi lại gần Ngu tiên sinh nhiệt độ cơ thể mới nguội đi chút ít.
Cậu ghé đầu vào lòng Ngu Hàn Sinh, rất là ấm ức: "Nào có bảo là không sờ nữa chứ."
Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn người bạn đời nũng nịu của mình, đoạn ôm cậu vào lòng, vừa xem tài liệu mà bộ phận pháp chế gửi tới, vừa xoa cái tai thỏ xù lông cho cậu.
---- mãi đến tận đêm khuya.
*
Buổi sáng thức dậy Tạ Kiều cảm thấy sai sai, sao mình lại ngủ trên giường Ngu tiên sinh nhỉ, thế rồi cậu nhớ tới câu chuyện nước hoa của succubus, lại nhìn Ngu Hàn Sinh đứng dưới giường, bất thình lình cảm thấy thật là căng thẳng, cậu ấp úng hỏi: "Hôm qua em có làm gì quá đáng không ạ?"
Ngu Hàn Sinh đang cài khuya tay áo, nghe vậy quay đầu nhìn cậu: "Có."
Tạ Kiều lập tức nín thở.
"Cứ muốn tôi sờ tai em." Ngu Hàn Sinh bình thản nói.
Là một con thỏ trưởng thành, tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy là Tạ Kiều lại xấu hổ gần chết, cậu vội vàng nấp mình trong chăn, dỗ sao cũng không chịu thức giấc.
"Dậy nào."
Ngu Hàn Sinh nói.
"Không dậy."
Tạ Kiều không dám đối mặt với Ngu tiên sinh, cậu cần bình tĩnh lại trước đã, lần sau cậu chẳng ngửi nước hoa của succubus nữa, ngửi mười lần là y như rằng chín lần sấp mặt.
"Em không dậy là tôi lên đấy."
Ngu Hàn Sinh bình thản nói.
Tạ Kiều cứng ngắc.
Ngu Hàn Sinh đến cạnh giường, vén chăn của cậu: "Hôm nay công chiếu phim điện ảnh của em, tôi mua vé rồi."
Công chiếu á?
Tạ Kiều sửng sốt, rồi mới sực nhớ ra.
Hôm nay là ngày [Cầu sinh] công chiếu, nhưng cậu cũng chỉ diễn mấy phút trong phim thôi, còn phải hy vọng đạo diễn Trần không cắt bỏ đoạn nào, thế nên không thể nói là phim của cậu được.
Cậu không muốn làm Ngu tiên sinh thất vọng, liền ngẩng đầu bày tỏ: "Không cần đi đâu, em chỉ đóng một nhân vật nho nhỏ thôi, không nhiều cảnh quay lắm."
"Dầu vậy thì vẫn phải đi."
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu, nói rõ ràng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ngu tiên sinh, cảm xúc lạ kỳ thấm tràn khoang ngực cậu, cậu cúi "ừm" khe khẽ: "Vậy thì em phải dậy nhanh mới được."
Thay quần áo xong xuôi, cậu bỗng nghĩ đến: "Hôm nay anh Lý Trạch đến công ty, hội Ni Ni không phải lên lớp, để em hỏi xem bọn nhóc có muốn cùng đi không."
"Không cần hỏi."
Ngu Hàn Sinh nói.
Tạ Kiều nhìn Ngu Hàn Sinh với ánh nhìn thắc mắc.
"Tạm thời học thêm giờ." Ngu Hàn Sinh bình tĩnh nói.
"Vậy ạ, thế thì bọn nhóc phải chờ dịp khác rồi."
Lo lắng sẽ bị nhận ra khi đến rạp chiếu phim, nên Tạ Kiều đeo khẩu trang cẩn thận rồi mới ra ngoài với Ngu Hàn Sinh.
Mà Lý Trạch đang ở công ty thì bị yêu cầu về nhà dạy thêm giờ đột xuất.
Lý Trạch cũng không ý kiến, cậu ta có thể viết code, giám sát bọn nhóc làm bài tập, và mở cuộc họp online cùng một lúc.
Chỉ có nhóc yêu tinh trọc đầu trên bàn trà là rưng rưng ghép vần trong vở, không phải đã nói hôm nay được nghỉ ư, nó đã sẵn sàng cắp ghế ngồi trước tivi xem hoạt hình rồi cơ mà, sao tự dưng lại thành học bài thế.
Ni Ni ấm ức cực kỳ.
Tạ Kiều và Ngu Hàn Sinh đến rạp chiếu phim, hôm nay là ngày đầu công chiếu [Cầu sinh], mới sáng ra mà rạp chiếu phim đã rất đông người.
Quầy bán vé dành riêng một khu cho [Cầu sinh], quét mã QR còn được nhận một phần quà nhỏ.
Lúc Ngu Hàn Sinh lấy vé, Tạ Kiều quét mã nhận quà, là một hộp kẹo nhỏ, cậu liền tiện tay cất vào trong túi.
Nhận vé xong xuôi, cự xà mở điện thoại.
Một tờ danh sách hiện lên trong tầm mắt.
----- một