Tháng bảy, hoa tử vi nở rộ, gió thôi rung cây, hoa sóng triều động, gió thỉnh thoảng thổi qua mang theo hương hoa thơm mát ngọt ngào quanh quẩn một vòng sân trường.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp của sinh viên Tấn Điện khóa này, buổi lễ tốt nghiệp được cử hành tại phòng chiếu, lễ tốt nghiệp năm nay nhà trường còn mới không ít đạo diễn, nhà sản xuất trong giới cùng với các sư huynh sư tỷ trước đây đã tốt nghiệp từ Tấn Điện, khung cảnh hết sức náo nhiệt và tráng lệ.
Đến nghi thức biểu dương, lễ tốt nghiệp hằng năm, vì sao nhà trường lại mời nhiều đạo diễn và nhà sản xuất như vậy, chính là vì giờ khắc này, vì tương lai sau này của sinh viên Tấn Điện đặt một cây cầu cuối cùng.
Khương Trân đưa tay sửa lại mũ cử nhân trên đầu một chút, có thể là vừa nãy không có kẹp tốt, cô luôn có cảm giác một giây sau sẽ rơi xuống ngay, nhưng bởi vì kẹp tóc bị rối vào trong tóc không thể tháo xuống được, mắt thấy mọi người phía trước đều đã lên đài, Khương Trân đành phải đội mũ học sĩ theo kịp phía sau.
Vừa lên đài cô đã nhìn thấy Thẩm Ương, trên mặt anh mang theo nụ cười ôn hòa, lúc anh giọng của thầy Mã vang lên: “Mọi người phía bên dưới hãy vỗ tay nhiệt liệt chào mừng sư huynh của các em Thẩm Ương, là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc cấp thành phố lên trao tặng bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận cho sinh viên!”
Thẩm Ương trao tặng từng cái từng cái bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận tốt nghiệp, rất nhanh liền đến trước mặt Khương Trân, anh mỉm cười vươn tay về phía cô, Khương Trân nhìn bàn tay thon dài trắng ngần của anh, vội vàng đưa tay ra, cô lễ phép hơi khom người cúi chào anh, nhưng mà vào lúc này mũ cử nhân trên đầu không hề báo trước rơi xuống, va vào nơi người đang bắt tay nhau sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Rơi mũ cử nhân vào lúc trao thưởng trong lễ tốt nghiệp là một chuyện vô cùng khó xử, mọi người đều không nghĩ sẽ xảy ra biến cố như vậy, phía dưới truyền đến một trận xôn xao nhỏ, trong lòng Khương Trân hơi luống cuống một chút, cô cúi người nhặt mũ cử nhân, bỗng nhiên cảm giác được tay bị một người nhẹ nhàng cầm lấy, động tác của cô ngừng lại trong nháy mắt, cô vô thức nhìn người trước mặt.
Thẩm Ương nhìn cô cười ôn hòa, Khương Trân hơi giật mình, dường như trong nụ cười ôn hòa của Thẩm Ương cô nhìn thấy một tia trấn an, ngay sau đó cô tận mắt nhìn thấy anh trước mặt bao nhiêu người khom người đem mũ cử nhân rơi trên mặt đất một lần nữa nhặt lên.
Thẩm Ương vừa cười vừa nói: “Mũ cử nhân chính là dễ dàng rơi xuống, đây là chuyện bình thường.”
“Cảm ơn.” Khương Trân nhỏ giọng nói một câu, cô đưa tay muốn nhận mũ cử nhân trong tay Thẩm Ương, Thẩm Ương dùng ánh mắt ngăn cô lại, không cho phép xen vào: “Anh giúp em.”
Thẩm Ương bước đến gần cô một bước, đưa tay nhẹ nhàng gỡ xuống kẹp tóc bị rối trong tóc, hai người dựa sát vào nhau, Khương Trân thậm chí có thể ngửi được hơi thở thanh thanh đạm đam trên người anh, rõ ràng cài tóc bị vướng sợi tóc chặt như thế, anh lại dễ như trở bàn tay gỡ xuống, thậm chí còn không có cảm giác đau, anh đội mũ cử nhân lên giúp cô, dùng cài tóc cố định lại lần nữa, giọng nói ôn nhu của anh từ trên đỉnh đầu vang lên: “Tốt rồi.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Ương mỉm cười xoay người cầm lấy bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận trong khay nghi lễ, lần nữa đưa đến trong tay cô.
“Chúc mừng tốt nghiệp.”
“Cảm ơn.” Khương Trân thấp giọng trả lời.
“Mọi người đứng ngay ngắn nha, phải chụp ảnh rồi!” Giọng của thợ nhiếp ảnh từ phía dưới đài truyền lên.
Thẩm Ương đứng bên cạnh Khương Trân, mặt nhìn về phía ống kính.
Tuyên dương đi qua, phim ngắn kỷ niệm “Khúc ca tốt nghiệp” khép lại buổi lễ tốt nghiệp.
Sau khi chụp ảnh tập thể, mọi người đường ai nấy đi, Khương Trân nhìn mọi người nhận hoa từ tay cha mẹ bọn họ, thân mật dựa vào nhau chụp ảnh tốt nghiệp, nụ cười trên khuôn mặt ấy, cô không có cách nào dùng ngôn ngữ đi miêu tả, xung quanh đều là ồn ào, đều là náo nhiệt, duy nhất chỉ có cô là lạc lõng trong bầu không khí huyên náo náo nhiệt này.
Nhưng vào lúc này, Khương Trân tựa hồ nghe được có người từ xa gọi cô một tiếng: “Khương Trân?”
Cô quay người nhìn về phía bên đó, ánh nắng tháng bảy ấm áp và ôn hòa, dịu dàng chiếu xuống từ đỉnh đầu anh, làm cho ngũ quan thâm thúy của anh thêm mấy phần nhu hòa, chiều cao như ngọc, khí chất ôn nhã.
“Thẩm sư huynh?”
Thẩm Ương nhìn cô, vẫy vẫy tay với cô.
Khương Trân đi về phía anh: “Thẩm sư huynh?”‘
“Sao lại đứng một mình ở đó?” Thẩm Ương hỏi.
Khương Trân cuồn cuộn suy nghĩ, vào lúc cô đang nghĩ nên trả lời câu này của anh như thế nào, Thẩm Ương đột nhiên nhét bó hoa trong tay vào ngực cô, “Tặng cho em, tốt nghiệp vui vẻ.”
Khương Trân ngơ ngác, cô cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực, có phần không biết nên làm sao.
Thẩm Ương nhìn cô cúi thấp đầu, lông mi thon dài dưới mí mắt tạo thành một chiếc quạt nhỏ tinh xảo, giống như một vạt mỏng khẽ run, “Người ta tặng cho anh, anh đây tính là mượn hoa hiến phật đi (*), chẳng lẽ em ghét bỏ sao?”
Khương Trân vội vàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương, mắt anh trong vắt, ánh mắt không hề có dấu vết của việc nói đùa, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng lắc đầu, “Không có, thật cảm ơn sư huynh.”
Thẩm Ương nhìn thấy bộ dạng lo lắng lắng không yên của cô, nhịn không được bật cười, “Nhìn em bị hù dọa kìa, anh vừa đùa với em thôi.”
Khương Trân kinh ngạc, vẻ mặt vừa nãy của anh có chỗ nào là giống như nói đùa chứ? Nhưng mà nghĩ kỹ lại, không hổ là ảnh đế, kỹ thuật diễn thật tự nhiên!
“Tiểu Trân, Thẩm Ương, các em đang nói gì đấy?” giọng nói của Thẩm Ninh từ phía bên kia truyền đến.
Hai người liếc nhau một cái, tiếp theo liếc mắt nhìn sang.
Ninh Thục vẫy tay với bọn họ, hai người tiền đi về phía bà.
“Nhìn không ra, sư huynh muội hai người các còn rất có duyên, vừa vặn thừa dịp lễ tốt nghiệp hôm nay các em với cô chụp tấm ảnh chung với nhau, lưu lại cái
kỷ niệm.”
“Được ạ, khó có dịp cô có hứng thú như thế.” Thẩm Ương vừa cười vừa nói, hai người đi đến bên cạnh Ninh Thục, sau khi chụp ảnh xong, Ninh Thục bước về phía trước một bước, sau đó nói với bọn họ: “Hai người các em cũng chụp một tấm đi, cái này về sau đều là kỷ niệm mà.”
Khương Trân vừa muốn nói gì, nhưng ánh mắt lại lỡ đãng quét đến mặt Thẩm Ương, mặt anh chứa nét cười nhưng cũng không nói chuyện, cô mím môi.
Thấy thế, thợ chụp ảnh vừa cười vừa nói: “Hai người đứng có chút xa, nhích tới gần nhau chút.”
“Bắt đầu chụp đây.”
“Cái kia, cô gái có thể cười tươi hơn chút được không?”
Hai gò má Khương Trân cứng một chút, có hơi mất tự nhiên, cô mơ hồ có thể cảm nhận được hai bên tai nóng lên, lúc này không giám nhìn đến Thẩm Ương bên cạnh, chỉ nghe lời mỉm cười tươi hơn, không qua mấy giây, cô nhanh chóng cảm thấy khóe miệng đều không phải là của mình.
“A Trân!”
Một giọng nói sang sảng từ xa truyền đến, mấy người đều theo tiếng kêu nhìn lại.
Bách An tay cầm hoa tươi vẫy tay với cô, lúc mà cậu vẫy tay, cánh hoa lã chã lơi xuống, dường như Bách An cũng nhận ra điều này, vội vàng cẩn thận từng li từng tí ôm hoa vào trong ngực, tiếp theo sải bước đi về phía cô.
Cậu khẽ gật đầu với bọn họ, sảng khoái chào hỏi: “Cô Ninh tốt, Thẩm sư huynh tốt.”
Khương Trân nhìn cậu một cái, cậu cũng không phải sinh viên học viện bọn họ, sao cũng kêu người ta là sư huynh?
Bách Anh thấy Khương Trân nhìn mình, lập tức mỉm cười với cô, sau đó lại nói với Ninh Thục bọn họ: “Cô Ninh, Thẩm sư huynh, chúng em đi trước ạ.”
“Ừm, đi thôi.” Ninh Thục cười hòa ái.
Sau khi chào hỏi xong, lúc này Khương Trân mới cùng Bách An rời đi.
Ánh mắt Bách An rơi vào bó hoa trong tay Khương Trân, sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua hoa trong tay mình, cậu hơi trầm tư, nói với cô: “Hoa trong tay cậu không có đẹp bằng hoa của tớ, cậu đem hoa đưa tớ, mãi ủng hộ cậu.”
Cậu nói xong cũng không đợi Khương Trân trả lời, đem hoa của mình nhét vào ngực cô, thuận tiện đoạt đi hoa trong ngực cô.
Khương Trân nhìn hành động của cậu, có chút bất đắc dĩ.
“Hôm nay tớ có chút việc nên đến chậm, cậu không có tức giận chứ?”
Khương Trân, “Không có nha.”
“…”
Nhìn thân ảnh của hai người bọn họ ngày càng xa, giọng nói cũng bị thổi tan trong gió, suy nghĩ của Thẩm Ương bị giọng nói của Ninh Thục kéo về, anh nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Thục.
“Cô Ninh?”
“Cô vừa hỏi em, hiện tại có vội trở về hay không, nếu không vội cùng cô ăn một bữa cơm?”
“Gần nhất cũng không có việc gì, không vội ạ.”
Lúc ăn cơm, điện thoại Khương Trân vang lên không ngừng.
“Ai vậy? Ăn cơm đều không cho cậu yên tĩnh?” Bách An hỏi cô.
Khương Trân cầm điện thoại cài chế độ im lặng rồi đặt lại trên bàn, “Một công ty giải trí, hỏi tớ có muốn cùng ký hợp đồng với bọn họ hay không?”
Bách An hứng thú, “Nhanh như vậy đã người ném cành ô liu cho cậu?”
“Cái gì cành ô liêu.”
“Nhưng mà cậu đã nghĩ kỹ muốn ký với công ty nào sao?”
“Ừ, nghĩ kỹ.”
Bách An cùng cô ăn cơm trưa liền bị thầy Triệu gọi trở về phòng nghiên cứu, Khương Trân vừa trở về ký túc xá liền nhận được điện thoại của Trương Tịnh Tịnh, hẹn gặp cô ở quán cà phê bên ngoài học viện.
Trương Tịnh Tịnh vẫy vẫy tay với cô, “A Trân, ở nơi này.”
Khương Trân đi về phía cô, ngồi xuống đối diện với cô, “Chị Tịnh Tịnh, sao chị trờ về sớm vậy ạ?”
“Lại trở về chậm một chút sợ em sẽ là nghệ sĩ công ty khác.”
Trương Tịnh Tịnh là người đại diện của Truyền thông Quang Ảnh, hai năm trước, chị ấy đến Tấn Điện khai thác người mới, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Khương Trân đang học đại học năm thứ hai, chị ấy lúc ấy liền muốn ký hợp đồng với cô, nhưng bất đắc dĩ là giáo sư của cô – viện phó Ninh không gật đầu, kiền trì sau khi tốt nghiệp mới ký với công ty, Trương Tịnh Tịnh cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi, một lần chờ đợi liền chờ đến khi Khương Trân tốt nghiệp.
Trương Tịnh Tịnh hắng giọng, mặt nghiêm túc nói với Khương Trân: “Hôn nay là ngày tốt nghiệp của em, chị là người đại diện của Truyền thông Quang Ảnh, đồng thời cũng đại biểu cho Truyền thông Quảng Ảnh, chính thức đưa ra lời mời với em, em nguyện ý gia nhập công ty chúng ta sao?”
Je: các mẹ ạ, tui đã nhầm lẫn Bách An thành con gái huhu, hôm nay edit chương 3 mới để ý thấy đôi lời tâm sự của Tác giả nên Je mới ngớ ra ý, huhu bất cẩn quá. Mà Je đang định là đào thêm một hố mới để chạy song song hai bộ luôn. Một bộ mà rất là cute nhé, cái tên truyện rất là hợp với nơi này của Je luôn. Và tèng teng Je sẽ đào hố bộ “Bà xã Ảnh đế là đầu bếp – An Nhiên Nhất Thế.”