Tô Vân vừa đi lấy nước về liền thấy trong phòng lại có thêm một người, bà gật đầu với cô rồi đi đến bên cạnh Khương Trân.
“Trân Trân, ngày mai cháu còn phải làm việc, nơi này có thím Tô chăm sóc là được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.”
Khương Trân lắc đầu, “Không sao ạ, thím Tô, thím đã bận bịu lâu như vậy thím đi nghỉ trước đi ạ, sáng mai cháu sẽ để Tiểu Trần đưa thím về nhà.”
“Thím không về.” Tô Vân đặt bình thủy sang một bên, “Nếu thím về nhà thì ai giúp cháu chăm sóc mẹ bây giờ?”
“Tự cháu có thể…”
“Sao có thể được, một ngày hai mươi bốn giờ cháu đều không đi làm sao?”
Khương Trân dừng một chút: “Vậy cháu có thể tìm một hộ lý ạ.”
“Hộ lý có thể làm cháu yên tâm sao? Lại nói, người ngoài sao có thể tỉ mỉ như chúng ta chứ?”
“Nhưng một mình chú Lý ở nhà có được không ạ?”
“Sao lại không được, ông ấy ở nhà không có thím thì có thể đói chết được sao? Cháu đấy, nên làm việc thì làm việc cho tốt, không cần lo lắng bên bệnh viện, có thím Tô cháu ở đây, thím Tô sẽ giúp cháu chăm sóc mẹ thật tốt.”
“Thím Tô…” Mũi Khương Trân chua chua.
“Ây da, đứa nhỏ ngốc này, làm sao vậy, đừng khóc chứ, người ta cười cho bây giờ.” Tô Vân yêu thương sờ đầu cô.
Khương Trân cũng được coi như là do bà xem lớn lên từ nhỏ, lúc nhỏ vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện, bà là thật lòng thích càng coi con bé như con gái ruột của mình vậy.
Khương Trân để hai người Trương Tịnh Tịnh về trước, quả thực phía sau Trương Tịnh Tịnh còn một số chuyện cần phải xử lý nên chỉ nói với cô mấy câu liền rời đi, mà Trần Bội Bội thì lại không chịu đi, dù sao con bé về khách sạn cũng chỉ có một người, dứt khoát ở chỗ này với cô, hơn nữa trong phòng bệnh còn có mấy giường xếp cũng đủ mấy người ngủ.
Lúc Khương Bạch Thiến tỉnh lại thì nhìn thấy chính là trần nhà trắng tuyết, trong không khí mang theo mùi khử trùng quen thuộc.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?”
Bà nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là Khương Trân.
Khương Trân thấy bộ dáng mờ mịt của bà thì nói: “Mẹ ngã từ trên lầu xuống, là thím Tô đưa mẹ đến bệnh viện.”
“Bệnh viện?”
“Dạ.”
“Vậy tại sao con lại ở nơi này?”
“Bây giờ mẹ đang ở bệnh viện Tấn Thành, là thím Tô gọi điện cho con.”
Khương Bạch Thiến gật nhẹ đầu, một lát sau, cửa phòng bệnh mở ra, Tô Vân đi đến, “Bạch Thiến, tỉnh rồi?”
“Dạ, cảm ơn chị, chị Vân.”
“Hai mẹ con các người thật đúng là giống nhau, còn cảm ơn cái gì?”
Động tĩnh nhỏ này đánh thức Trần Bội Bội đang ngủ gà ngủ gật trên giường xếp, cô đi đến bên giường Khương Bạch Thiến, lễ phép chào hỏi, “Chào dì.”
Khương Bạch Thiến nhìn cô, “Chào con.”
“Con bé là trợ lý của con, Trần Bội Bội.”
“Ừ, mấy giờ rồi?”
Khương Trân nhìn thoáng qua, “Hơn hai giờ sáng rồi ạ.”
“Con về đi, mẹ không có việc gì, không phải ngày mai con còn đi làm sao, về nhà đi.”
“Đúng vậy, Trân Trân à, cháu mau về nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng đến công việc.” Tô Vân cũng khuyên, chịu hơn nửa đêm bây giờ hốc mắt của cô đều đỏ.
“Đêm nay con vẫn là ở lại đi ạ, bây giờ cũng hơn hai giờ rồi nếu về thì cũng phải hơn ba giờ, cũng không nghỉ ngơi được bao lâu còn không bằng ở đây nghỉ ngơi.”
Trân Bội Bội nhìn Khương Trân một chút, nhưng sau đó lại nói ra: “Đúng vậy dì à, giờ chị Trân trở về thì cũng rất muộn, ở đây còn có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, sáng sớm ngày mai chúng cháu sẽ từ bệnh viện trực tiếp đi phim trường là được ạ.”
Khương Bạch Thiến cũng không nói thêm gì nữa, cũng để mặc cô.
Khương Trân đặt giường xếp bên cạnh giường bệnh Khương Bạch Thiến, đêm nay cô ngủ bên cạnh bà, cô quay phim cả ngày, lúc nãy lại một mực chăm sóc Khương Bạch Thiến đang mê man, thấy bà tỉnh lại mà trạng thái cũng không tệ lắm, Khương Trân cũng thả lỏng, nằm trên giường xếp cứng rắn cũng rất nhanh liền chìm trong giấc ngủ.
Khương Bạch Thiến nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại, bà nghe tiếng hít thở nhè nhẹ bên cạnh không biết qua bao lâu, bà mở mắt mở, nương theo ánh trăng lẳng lặng nhìn Khương Trân đang ngủ say bên cạnh, nhìn một lúc không biết sao bà không khỏi cảm thấy hốc mắt hơi nóng.
**
Bởi vì quá lo lắng cho Khương Bạch Thiến nên lúc quay phim Khương Trân cũng không có phát huy thật tốt, Tống Đàm tưởng rằng gần đây cô quá mệt mỏi nên cũng không có nặng nề trách móc cô.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Trần Bội Bội và Khương Trân đến bệnh viện, trên đường đi đến bệnh viện cô nhận được điện thoại của Thẩm Ương, bởi vì gần đây hầu như khoảng hai ba giờ sáng anh mới có thể kết thúc công việc, chờ đến lúc anh kết thúc công việc thì Khương Trân đã sớm nghỉ ngơi, anh không đành lòng đã muộn như thế còn đi quấy rầy cô nên nhân lúc anh còn chưa quay sẽ gọi điện thoại cho cô, vì cô không tiện gọi video nên hai người đổi thành gọi điện thoại.
Bên anh công việc bận rộn như vậy, cô cũng không muốn anh vì cô mà phân tâm, cho nên chuyện này cô cũng không có nói với anh, hơn nữa việc gia đình cô quá phức tạp, cô cần thời gian để chuẩn bị cho tốt, mặt đối mặt nói chuyện thẳng thắn với anh.
Trước khi bắt máy, Khương Trân cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, làm giọng nói của mình có thể nghe giống bình thường nhất.
“Em đang làm gì đấy?”
“Dạ… đang trên đường về khách sạn.”
Sau khi cô nói xong, đầu bên kia dừng lại một chút.
“Thẩm lão sư?”
“Khương Trân, có phải em khóc hay không?”
Bởi vì anh, trái tim Khương Trân đột nhiên tê rân, nhưng cô biết anh hiểu rõ cho nên cô cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, mà tỏ vẻ nhẹ nhõm nói “Anh đều biết rồi?”
“Xảy ra chuyện gì, em sao thế? Đừng giấu diếm anh.”
“Anh cũng không biết sao? Phần quay của bọn em bây giờ vô cùng áp lực, vì để có thể mau chóng nhập tâm, bí mật khóc cũng không ít.”
“Chỉ có như vậy?”
“Vâng, bằng không thì sao, ở phim trường quá đè nén em đều cảm thấy thật nặng nề, hôm nay lại còn NG rất nhiều lần, em cảm giác lại liên lụy đến mọi người rồi.” Khương Trân cố ý nói nhiều như vậy để dời đi sự chú ý của Thẩm Ương.
“Có phải áp lực rất lớn hay không?”
“Vâng, áp lực vô cùng lớn, khóc đến mức em đều cảm thấy mệt mỏi.”
Thẩm Ương
cười một tiếng, “Thật sự không có cách nào với em, được rồi, bây giờ đã kết thúc công việc rồi em đừng khóc nữa, ngủ một giấc thật ngon, điều chỉnh lại thật tốt, anh tin tưởng em nhất định có diễn tốt vai Lục Kha.”
“Vâng, Thẩm lão sư, anh biết không?”
“Có nhiều lúc em cảm thấy, không biết đến tột cùng anh là bạn trai hay vẫn là thầy của em, từ anh em luôn có thể học thêm rất nhiều, bởi vì anh, hình như trở nên dũng cảm hơn.”
Thẩm Ương đầu bên kia cười khẽ một tiếng, “Ừ, bởi vì anh, mà em còn học được nịnh hót nữa.”
“Mới không có, em nói là sự thật.”
“Được rồi, anh ăn cơm nhiều hơn em tám năm, đó cũng không phải là ăn không đâu, anh đã nói rồi, trên con đường này sẽ luôn theo em.”
“Thẩm lão sư, hình như em vẫn chưa có nói với anh biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em yêu anh, đặc biệt… đặc biệt yêu anh.” Giọng nói Khương Trân mang theo chút nghẹn ngào.
“Đồ ngốc, anh cũng yêu em.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Thẩm Ương chưa từng thay đổi, cái cô gái ngốc này, ai nói cô chưa từng nói em yêu anh với anh, rõ ràng đã từng nói, nhưng mà lúc này ngọt hơn nhiều so với trong lúc cô ngủ mơ.
**
Khương Bạch Thiến khôi phục rất tốt, sắc mặt cũng không còn trắng bệch như trước nữa mà từ từ có huyết sắc, lúc cô đi thăm bà từ ô cửa có thể thấy được bà đang nói chuyện với thím Tô, ngẫu nhiên khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Những lúc này, cô liền lẳng lặng đứng trước cửa nhìn vào, bởi vì cô không dám đi vào quấy rầy, nụ cười như thế cô đã không nhớ rõ chính mình đã có bao nhiêu năm rồi chưa từng được nhìn thấy, cô rất sợ mình xuất hiện sẽ đánh vỡ bình tĩnh bên trong.
Cô đưa quýt đã lột xong đưa cho Khương Bạch Thiến, “Ăn trái cây đi ạ.”
Khương Bạch Thiến nhìn múi quýt cô đưa đến, qua khoảng ba giây, ba mới nhận lấy, lúc bà nhận quýt bà có thể nghe thấy được tiếng thở dài nho nhỏ của Khương Trân, bà cụp mắt xuống, con bé ở bên cạnh bà vẫn cẩn thận từng li từng tí như vậy, bắt đầu từ khi nào mà hai mẹ con bà lại trở nên như vậy.
Khương Bạch Thiến không nhớ rõ, thật sự không nhớ rõ, đoạn thời gian tuyệt vọng kia bà không muốn nhớ lại, cứ như vậy thật tốt, cuộc sống tràn ngập hi vọng.
Bà đưa miếng quýt mà cô đã lột bỏ vào miệng, nói với cô: “Rất ngọt.”
Khương Trân thụ sủng nhược kinh nhìn bà, “Ngọt… ngọt sao ạ?”
“Ừ.”
“Vậy… vậy mẹ còn muốn ăn thêm không ạ?”
“Được.”
Khương Trân nhịn xuống sự sung sướng dưới đáy lòng, cô cầm quýt bên cạnh lên, lần nữa lột, chính là đang lúc bóc thì đột nhiên nghe được Khương Bạch Thiến hỏi.
“Công việc, mệt không?”
Tay cô đang lột quýt chợt run lên, quýt từ trên tay cô rơi xuống đất, tay cô run lên thật lâu, bởi vì qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mà Khương Bạch Thiến hỏi đến cảm thụ của cô.
Mệt không?
Vất vả không?
Bà là lần đầu tiên quan tâm cô, hỏi han cô…
“Không mệt, không mệt chút nào ạ.” Cô dùng sức lắc đầu.
Khương Bạch Thiến cười cười với cô, “Giống như gầy.”
Khương Trân tiếp tục lắc đầu, “Con có ăn uống thật đầy đủ, không ốm.”
Khương Bạch Thiến, “Quýt rơi rồi.”
“Dạ?” Khương Trân cúi người nhặt quýt trên mặt đất lên, “Dơ rồi, để con lột trái khác.”
“Được.”
Khương Bạch Thiến đem quýt bỏ vào trong miệng, “Đã trễ rồi, con về đi.”
“Nhưng con còn muốn ở lại với mẹ.”
“Ngày mai kết thúc công việc lại đến, đừng lo lắng cho mẹ, có thím Tô của con ở đây mà.”
Khương Trân liều mạng nhịn không để nước mắt rơi xuống, cô gật đầu, nghe lời, “Dạ, vậy tối mai con tới thăm mẹ.”
Khương Bạch Thiến gật đầu với cô.
Sau khi Khương Trân đi thì Tô Vân trở về, Khương Bạch Thiến đưa cho cô một múi quýt.
“Ai da, thật chua.” Chua đến mức lông mày Tô Van đều nhíu lại, “Không phải em không ăn chua sao?”
Khương Bạch Thiến lắc đầu, “Rất ngọt ạ.”
Sau khi Khương Trân đi ra ngoài liền đụng phải Thư Lương Trì.
“Anh Thư.”
Thư Lương Trì phát hiện hốc mắt cô phiếm hồng, không khỏi hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
Khương Trân vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, thật sự không có việc gì, chỉ là thật vui vẻ.”
“Vui vẻ?”
“Vâng, anh Thư, anh biết một loại cảm giác này sao?”
“Cảm giác gì?”
“Là anh đâu khổ đợi một người không có chút phản ửng nào nhiều năm như vậy, nhưng có một ngày, anh chờ được người ta trả lời, anh sẽ vui vẻ sao?”
Khương Trân nói như vậy, trong nháy mắt Thư Lương Trì liền hiểu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, “Đương nhiên rồi, sẽ vô cùng vui vẻ, Trân Trân, anh đã nói rồi, mọi việc sẽ tốt thôi.”
“Anh Thư, em tin tưởng, chỉ cần em chờ đợi thì mọi chuyện đều sẽ tốt, anh Thư, cảm ơn anh, cho dù là trước kia hay là hiện tại.”