Người Anh Nhìn Là Em

Cẩm niên - kẻ bóc lột


trước sau

Khương Trân tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi tối, bên ngoài hình như đã tạnh mưa, cô cầm điện thoại nhìn giờ, đã hơn sáu giờ mà Thẩm Ương vẫn chưa về. Cô cũng không buồn ngủ nữa nên đứng dậy rời giường. Cô gọi điện thoại cho Thẩm Ương nhưng anh lại không bắt máy, nhìn bên ngoài vẫn mưa to cô không khỏi lo lắng cho anh nhưng nghĩ đến hẳn là có anh Nghiêm bên cạnh nên cô yên tâm hơn không ít.

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu bây giờ cô nấu cơm tối vậy thì lúc anh về đến nhà đã có cơm nóng để ăn chắc hẳn là anh sẽ rất vui vẻ. Bây giờ cô đã có thể tưởng tượng ra được bộ dáng anh cười vui vẻ, vậy nên cô đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Cô nấu bốn mặn một canh cũng xem như phong phú. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy giờ, cô lại đợi thêm một tiếng nữa vẫn chưa thấy anh trở về, nhìn đồ ăn đã nguội trên bàn cô vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn không bắt máy như cũ, lúc sau điện thoại tự động tắt máy cô đang định gọi cho Nghiêm Lộc thì Thẩm Ương gọi lại cho cô.

“Alo, em gọi cho anh hai cuộc sao anh đều không bắt máy thế ạ?” Vừa bắt điện thoại Khương Trân liền mở miệng hỏi anh.

“Xin lỗi em, anh đang bận, bây giờ mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em.”

“Vậy khi nào anh về?”

“Gọi điện là để báo em một tiếng, có lẽ hôm nay anh sẽ về muộn nên em đừng chờ anh. Em ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Khương Trân nhìn một bàn đồ ăn há hốc mồm, cuối cùng vẫn đem câu nói đến miệng nuốt xuống, “Vâng, trời vẫn đang mưa nên buổi tối anh về lái xe chậm chút.”

Thẩm Ương đầu bên kia cười một tiếng, trầm giọng trả lời cô: “Được, anh biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại Thẩm Ương xoay người nhìn Thẩm Phi Cảnh ngồi vẽ tranh trước giá vẽ, anh nghe thấy nó nói: “Anh còn nhớ rõ chỗ này sao? Nơi này là căn cứ bí mật của chúng ta, hơn nữa là anh tìm cho em, cho nên cũng chỉ có mình anh mới có thể đến đây tìm em.”

Ánh mắt Thẩm Ương hơi lóe, anh đi đến cúi đầu nhìn cậu: “Em đã bao lớn rồi còn chơi trò này, em còn là con nít sao?”

“Không phải anh cũng biết lý sao hay sao?”

“Đấy không phải lý do của em.” Thẩm Ương lạnh lùng ngắt lời cậu, “Em có thể đừng ngây thơ như vậy không. Em đã là người lớn rồi, đừng có để mình ngay cả đứa bé cũng không bằng.”

Thẩm Phi Cảnh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi lạ lùng: “Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Là anh, chính anh là người ủng hộ em học mỹ thuật, cả nhà cũng chỉ có anh ủng hộ em, chỉ có anh mới có thể hiểu em. Là anh dẫn em đến nơi này, là anh cho em hi vọng. Thế nhưng người cho em hi vọng lại phản bội em, anh có biết lúc em biết tin anh điền nguyện vọng vào Học viện Điện ảnh thì em có cảm giác thế nào sao?”

“Rõ ràng là anh cho em hi vọng nhưng cũng chính anh là người bóp nát nó không còn một mảnh. Anh hiểu rõ em không hề muốn quản lý công ty chút nào, em chỉ muốn vẽ tranh, chỉ có khi vẽ tranh em mới cảm giác được em là chính mình. Mà anh là anh trai, việc quản lý công ty vốn không phải nên do anh đảm nhận hay sao, nói thế nào đi nữa cũng nên là đi tiếp nhận vị trí của ba.”

Thẩm Ương trầm mặc mấy giây rồi nói: “Chúng ta không giống nhau.”

“Có gì không giống nhau chứ?” Thẩm Phi Cảnh hỏi lại anh.

Thẩm Ương nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt chợt thâm trầm hơn, Thẩm Phi Cảnh trong phút chốc không đoán được ý của anh, nhưng lại nghe được anh ấy bình tĩnh trả lời mình: “Không phải em hiểu rất rõ sao? Người nhiều năm qua luôn luôn nhấn mạnh chúng ta không giống nhau không phải là em sao?”

Thẩm Phi Cảnh ngây ngẩn người, giống như vừa bị người ta giáng một cây gậy vào đầu vậy.

Đúng vậy, mẹ của anh là một người con dâu không được nhà chồng công nhận mà mẹ của cậu lại không giống vậy, mẹ cậu là đại tiểu thư Lục gia, sinh ra trong hào môn và rồi gả cho hào môn đó cũng là phu nhân hào môn danh chính ngôn thuận, cho nên hai người họ sinh ra đã không giống nhau. Đây là chuyện mà cậu vẫn luôn nhấn mạnh trước mặt anh ấy.

Thẩm Ương nhìn anh, chợt không muốn nói thêm gì nữa, “Về nhà đi, đừng để mọi người lo lắng nữa.”

Thẩm Phi Cảnh cúi đầu nhìn bức tranh của mình, bởi vì cậu vẫn luôn dí bút vào bức tranh nên giờ nó đã bị nhiễm màu hơn nửa bức, bức vẽ mà cậu vẽ cả một ngày trời vậy mà cứ bị hủy đi chỉ trong chốc lát, cậu chợt nở nụ cười, “Anh vẫn luôn như vậy, anh nói anh ghét ba, ghét ông nội và ghét cả Thẩm gia, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân mình vẫn đi lo lắng cho mọi người.”

“Mặc kệ anh có ghét ai đi nữa thì đây cũng là chuyện của bản thân anh.”

“Bất kể thế nào đi chăng nữa, em tuyệt đối sẽ không từ bỏ ước mơ của mình. Em nhất định sẽ phản kháng đến cùng.”

“Đó là chuyện của em, anh chỉ nói đến đây thôi. Em về sớm một chút, anh đi đây.”

Lúc Thẩm Ương đi đến cửa đột nhiên bị Thẩm Phi Cảnh gọi lại.

“Thẩm Ương.”

Thẩm Ương xoay người nhìn cậu, không nói chuyện mà chờ câu nói tiếp theo của cậu.

“Anh cứ đi về vậy sao? Anh không đưa em về à? Trời mưa lớn như vậy, anh kêu em về thế nào?”

Thẩm Ương nhíu mày, “Cho em ba phút, em thu dọn đồ đi rồi anh đưa em về.”

Thẩm Ương tự mình đưa Thẩm Phi Cảnh về Thẩm gia, tận mắt nhìn thằng bé xin lỗi mọi người, lúc này mới nói: “Nếu thằng bé đã về nhà rồi vậy con về trước.”

Thẩm Trọng Giả đứng dậy, “Đã trễ rồi, trời còn mưa to, hơn nữa hai đứa cũng chưa ăn cơm, nên cháu ở nhà một đêm rồi hẳn đi.”

“Không cần.” Thẩm Ương từ chối khéo.

Thẩm
Trọng Giả lập tức liền giận tái mặt, “Cháu cứ kháng cự cái nhà này như vậy sao. Đến cũng đến rồi còn trở về làm gì?”

Thẩm Ương, “Nhưng cháu phải quay về xử lý chút chuyện, để lần sau đi ạ.”

“Lần sau, lần sau là khi nào, ngày tháng năm nào?” Thẩm Trọng Giả thật sự tức giận.

Thẩm Ương rũ mắt, ngay lúc anh đang chuẩn bị nói gì thì Thẩm Kiện Hoa đi đến khuyên Thẩm Trọng Giả, “Ba, ngài để thằng bé về đi. Công việc của Tiểu Ương bận rộn như vậy còn phải rút thời gian ra để đi tìm thằng ranh con không bớt lo này. Hơn nữa lỡ như thằng bé có việc gấp phải về xử lý thật thì sao ạ?”

Thẩm Ương cúi người chào bọn họ, không chút do dự xoay người đi thẳng ra cửa.

Thẩm Trọng Giả thấy anh đi dứt khoát như vậy càng giận hơn, “Anh nhìn xem, anh nhìn đứa con trai tốt của anh, giống cái gì. Một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi mà nói đến sự nghiệp thì không có sự nghiệp, nói đến gia đình thì cũng không có gia đình. Cứ chìm đắm trong trụy lạc như vậy!”

“Ba, sao ngài có thể nói như vậy, Tiểu Ương sao lại không có sự nghiệp chứ?”

Thẩm Trọng Giả đang định nói gì đó nhưng khi liếc Thẩm Phi Cảnh ngồi ở kia thì ông không nói nữa, cuối cùng chỉ hừ một tiếng. Cuối cùng nổi giận đùng đùng chống quải trượng lên lầu.

**

Sau khi Thẩm Ương ra cửa còn có thể thoáng nghe được giọng của Thẩm Trọng Giả, nhưng có thể do tiếng mưa quá lớn nên anh cũng không nghe rõ ông nói gì. Nhưng anh cũng không quan tâm những chuyện này, chỉ cần nghĩ đến Khương Trân đang ở nhà chờ mình thì trong lòng anh vô cùng ấm áp.

Khi anh mở cửa vào nhà thì thấy phòng khách vẫn sáng đèn, vừa vào anh liền thấy Khương Trân nghiêng người dựa vào ghế sô pha, trong tay cô ôm một cái gối, ti vi trên bàn vẫn đang mở, tiếng diễn viên vẫn phát ra từ ti vi nhưng cô thì lại tựa vào ghế ngủ say.

Thấy vậy, khóe miệng Thẩm Ương không khỏi cong lên, anh thả nhẹ bước chân đi qua, nhìn cô cứ như vậy mà ngủ trong phòng khách, ngoại trừ cảm động còn có chút đau lòng, hơn nữa cũng không đắp chăn lộ ra đôi chân trần, nếu như bị cảm thì sao bây giờ?

Anh cúi người nhẹ nhàng lấy gối ôm trong tay cô ra, chuẩn bị ôm cô về phòng ngủ. Ai ngờ anh chỉ vừa dịch gối ôm thôi cô đã tỉnh lại, cô mở to mắt nhìn anh, trong mắt cũng không có sự mơ hồ vừa ngủ dậy.

“Anh về rồi?”

Thẩm Ương vuốt tóc cô, trong mắt mang theo áy náy, “Đánh thức em sao?”

Khương Trân lắc đầu, “Không phải.”

Thấy cô tỉnh, Thẩm Ương cũng không ôm cô về phòng nữa, “Vậy sao không vào phòng mà ngủ?”

Khương Trân tựa đầu vào vai anh, “Bởi vì em muốn chờ anh.”

Trong lòng Thẩm Ương ấm áp, đây là cảm giác mà từ khi mẹ mất thì anh chưa từng được cảm nhận qua bao giờ.

“Đúng rồi.”  Khương Trân đột nhiên ngẩng đầu lên, “Anh ăn cơm chưa?”

Thẩm Ương thành thật lắc đầu, “Còn chưa ăn, nhưng mà anh tùy tiện ăn gì đó là được rồi.”

Khương Trân nhìn anh cười, cô đứng dậy, “Anh đợi em mấy phút.”

“Hả?”

Thẩm Ương đứng dậy đi theo cô, liền thấy được một bàn đồ ăn, ánh mắt tràn đầy vui mừng, “Em, làm?”

Khương Trân, “Đương nhiên nha.”

Thẩm Ương nhìn đồ ăn trên bàn không hề có vết tích đã động đũa, không khỏi hỏi: “Có phải em chưa ăn cơm hay không?”

“Đúng vây, em muốn đợi anh về rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Khương Trân vừa nói vừa bưng thức ăn vào phòng bếp. Thức ăn đều nguội hết rồi, phải hâm lại mới được.

Vừa bỏ thức vào Khương Trân liền cảm giác được sau lưng có người đi đến, sau đấy hai cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô mà phía sau là lồng ngực vững chãi ấm áp, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh sao vậy?”

Thẩm Ương đặt cằm lên vai cô, “Không có gì, chỉ là anh cảm thấy có em bên cạnh thật tốt.”

Khương Trân cười, cô chỉnh thời gian trên lò vi sóng rồi xoay người lại, cô nhón chân ôm cổ anh cười nói: “Thật là trùng hợp, em cũng cảm thấy như vậy.”

Thẩm Ương nhìn cô chăm chú, đôi mắt của cô, cái mũi hay miệng, không có chỗ nào mà anh không thích, đều là người nhưng cũng chỉ có mình cô mới có thể chiếm vị trí đặc biệt trong lòng anh, ánh mắt của anh lần nữa dừng lại trên đôi môi đầy đặn của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, anh hôn lên đôi môi ấy.

Nụ hôn của anh vô cùng nóng bỏng, cứ cọ đi cọ lại.

Cô ngửa đầu, đôi môi bị anh cắn ngay cả đầu lưỡi cũng bị anh cắn. Giờ phút này anh giống như kẻ bóc lột vậy mà cô ngoại trừ cho anh thì cái gì cũng không thể làm được, thân thể mềm nhũn nếu như không phải đang được anh ôm chặt thì chỉ sợ cô không thể nào đứng vững được.

Thẳng cho đến khi tiếng “Ting” của lò vi sóng vang lên thì Thẩm Ương mới lưu luyến buông cô ra. Nhìn bờ môi đỏ thẫm ướt át của cô mắt anh không khỏi trầm xuống, nếu như không phải cô còn chưa ăn cơm thì vừa nãy anh đã không buông cô ra. Bản thân anh đói bụng cũng không sao, nhưng anh không thể để cô cũng đói bụng với anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện