Thạch Kha xuống xe bước vội đi, ôm chặt áo khoác của mình.
Cậu đương nhiên hy vọng có thể ngay lập tức nghe thấy tiếng Tần Thâm xuống xe, nhưng hắn không xuống. Sau lưng yên lặng như tờ, thậm chí không bao lâu sau, xe khởi động, vượt qua mặt cậu.
Thạch Kha ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhìn đèn xe xa dần, từ từ ngồi xổm xuống, như thằng bé con ôm lấy hai đầu gối, đôi mắt mờ mịt nhìn theo hướng xe đi.
Xe của cậu còn để ở bãi đậu xe nhà anh hai, cậu vốn có thể cùng Tần Thâm mỗi người lái một xe về, nhưng cậu muốn ở cùng một không gian với hắn.
Hiện tại, cậu giận chính mình tính khí kỳ quặc nói một đường làm một nẻo, càng giận Tần Thâm không hiểu cậu.
Nhưng Tần Thâm dựa vào cái gì mà hiểu cậu đây, hắn thậm chí còn không yêu cậu.
Nếu như hết thảy chỉ là vì anh hai dùng tiền giúp cậu đổi lấy, vậy những tình cảm kia của hắn, toàn bộ đều không có.
Giữa bọn họ, thậm chí ngay cả một chút cảm tình cũng không còn.
Thạch Kha che hai mắt, trong lòng buồn bã, mắt lại không rơi giọt nước mắt nào. Khóc cho ai xem, chỉ càng kì dị thôi.
Cậu lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho anh hai, muốn kiểm chứng tất cả. Cậu cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi, thậm chí cam chịu mà nghĩ, nếu như là sự thật, cậu sẽ ra nước ngoài, rời xa nơi này, không muốn tiếp tục gặp lại Tần Thâm nữa.
Hoặc là ăn chơi chè chén, bạn bè ngày càng xa cậu đều là vì Tần Thâm, bây giờ có thể trở lại, cũng tốt.
Cậu có thể một lần nữa tìm một người đàn ông anh tuấn đẹp trai, người đó sẽ săn sóc, sẽ dịu dàng, sẽ không giày xéo tình cảm của cậu.
Thế nhưng dù nghĩ vậy, trong lòng vẫn thấy trống trải.
Những người kia... Không phải là Tần Thâm.
Tần Thâm không còn là của cậu, cậu không thể nhìn thấy Tần Thâm, chạm vào hắn, hôn hắn, xoa tóc hắn, sờ sờ lông mi hắn, ôm lấy eo hắn, hít lấy hơi thở của hắn.
Chỉ nghĩ một chút như vậy, đã cảm thấy trái tim như