Lúc Lâm Sâm tới, Tần Thâm đã không còn ở đó.
Rõ ràng tối hôm qua mới vừa hung ác cảnh cáo, sáng nay lại ầm ĩ nữa rồi.
Không thể không nói Lâm Sâm thật sự có chút phiền lòng, người khác yêu đương, bạn trai bạn gái chẳng ai xoắn xuýt như hai người này cả.
Sau khi gọi Lâm Sâm đến, Thạch Kha lại không nói lời nào, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó gọi phục vụ đem bữa sáng lên.
Ngoại trừ mí mắt sưng đỏ, thật sự không nhìn ra gì khác.
Điện thoại Lâm Sâm không ngừng rung, mỹ nữ gần đây hắn dụ dỗ đang tìm hắn, làm nũng với hắn, nhắn địa chỉ bảo hắn tới.
Anh em với phụ nữ, đương nhiên ưu tiên anh em, nhưng điều kiện tiên quyết là người anh em này đừng ngồi đó không nói lời nào.
Thạch Kha ăn điểm tâm xong, mới thở dài: "Ngũ Mộc, tao muốn chuyển đến nhà mày ở."
Lâm Sâm đương nhiên cảm thấy không sao cả, vậy là Tiểu Thạch Đầu sắp chia tay rồi, nhưng hắn cũng chẳng thấy hả hê gì, dù sao thì ai mà muốn đi hầu hạ một người mới chia tay.
Mẹ nó đi xem phim ăn cơm nghe nhạc đi du lịch, tùy tiện thấy thứ gì cũng có thể nghĩ đến quá khứ rồi rơi lệ, thật sự đáng sợ.
Lâm Sâm rốt cục tìm lại được lương tâm từ trong sợ hãi, thay đổi tư thế ngồi trên ghế: "Vị kia nhà mày gây gổ với mày?"
Thạch Kha không lên tiếng.
Lâm Sâm ho một lúc: "Là vầy, cậu ta hình như hiểu lầm tao với mày XXX, tao không giải thích."
Thạch Kha đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Sâm hồi lâu, nhưng vẫn nghĩ một đường nói một nẻo: "Chính anh ta không hỏi, ai thèm đi giải thích với anh ta."
Lâm Sâm câm nín.
Nhìn dáng vẻ hồi xuân của bạn tốt, hắn im lặng nghĩ tới Tần Thâm, đem chuyện để người nọ chạy suốt một buổi tối nuốt lại vào bụng.
Thạch Kha từ bàn ăn đi đến bên cạnh bàn nhỏ kia, mở cái túi kia ra.
Bên trong là một bộ Âu phục được xếp gọn gàng, còn có một hộp nhung, cậu mở ra, là một chiếc đồng hồ.
Mấy ngày nữa Thạch Kha sẽ đại diện công ty đi tham gia hội nghị, cậu cũng không biết vì sao tiêu chuẩn này