Tiểu Lý pha cho Thạch Kha một cốc rượu độ cồn không quá cao, màu sắc cũng rất đẹp. Thạch kha tuy liếc sơ qua đã nhận ra rượu này là rượu cho phụ nữ uống, nhưng lại không có sức lực trừng mắt với Tiểu Lý.
Thật ra, cậu không thích mùi rượu, cũng không thích tác dụng của rượu.
Ai bảo cậu đang đau đến chết được, đau lòng.
Nếu hỏi Thạch Kha, trên đời này hối hận nhất là chuyện gì, thì đó không phải là chuyện cậu thích Tần Thâm, cũng không phải là chuyện cậu lừa Tần Thâm mà bảo, hai ta là tình địch.
Chuyện tình địch, cậu cảm thấy Tần Thâm đại khái là không tin.
Trước đây lúc Tần Thâm còn nhỏ có thể tin, qua bao nhiêu năm, chắc là nhìn ra rồi.
Có tình địch nào lại đồng ý bị tình địch làm một lần, làm rồi lại làm nhiều năm như vậy, đều là kiếm cớ thôi.
Chuyện cậu hối hận nhất, là lúc học cao trung quyến rũ Tần Thâm.
Khi đó Tần Thâm còn nhỏ, cậu cũng không lớn lắm, hai cậu học sinh cao trung chưa trưởng thành cấu kết làm bậy, không biết suy nghĩ, làm rồi.
Thạch Kha cậu cũng ấu trĩ, luôn nghĩ có được thân thể rồi thì ngày có được trái tim cũng không còn xa.
Sau đó cậu mới biết, có thể lên giường, ngoại trừ người yêu, còn có thể là bạn tình.
Từ lúc bắt đầu đã sai, một bước sai, bước bước sai.
Chẳng bằng người Tần Thâm thích, từ khi vừa bắt đầu, Tần Thâm đã không có được, nên thành bạch nguyệt quang.
Còn cậu? Cái loại tự mình đưa tới cửa, lại dễ dãi, không phải là máu muỗi sao?
Rượu Tiểu Lý đưa quá ngọt, không có tác dụng chút nào.
Cậu thích cảm giác sau khi uống say, toàn thân đều mơ màng, còn rất buồn ngủ, trong mơ cũng không phải nhìn thấy Tần Thâm, để cho anh ta và bạch nguyệt quang của anh ta cút xa cậu một chút đi.
Tiểu Lý nhìn Thạch Kha uống xong một cốc liền gục xuống bàn, khuôn mặt hồng hồng áp lên quầy bar lạnh lẽo, mũi thở ra một luồng sương trắng nho nhỏ.
Lúc này, có người tới, ngồi xuống bên cạnh Thạch Kha.
Tướng mạo nhìn không tệ lắm, có điều khí chất có chút phì nộn.
Tiểu Lý nhận ra, người này không phải là người vừa khiêu vũ với Thạch Kha trên đài thì còn là ai được nữa?
Người đàn ông phì nộn tiến đến bên tai Thạch Kha nói gì đó,