Lúc tỉnh lại, Thạch Kha thấy đầu vô cùng đau. Đầu óc cậu mơ hồ, chỉ nhớ mang máng tối hôm qua hình như cậu đi tìm ai đó, sau đó lại được ai đó cõng về.
Thạch Kha nhớ không nổi chi tiết, nhưng không ngăn được cảm giác khó chịu ê ẩm tràn đầy lồng ngực.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì nơi này không phải là nhà, mà là khách sạn.
Cậu đã sớm không cách nào trở về ngôi nhà kia, cậu và Tần Thâm chia tay rồi.
Thạch Kha ngây ngẩn nhìn chằm chằm cái chăn trắng như tuyết, trên có từng vết lốm đốm, rất mềm mại, sạch sẽ, không phải là chiếc chăn màu nâu cậu yêu thích.
Chăn là cậu cùng Tần Thâm đi IKEA chọn, đó là một cái chăn rất lớn, có thể che phủ cả hai người bọn họ.
Cửa khách sạn mở ra, Thạch Kha đột nhiên nhìn về nơi đó.
Trong mẩu ký ức còn sót lại, cậu nhìn thấy Tần Thâm, Tần Thâm đến tìm cậu?
Lúc Lâm Sâm xuất hiện tại cửa phòng, Thạch Kha cả người đều suy sụp, chui vào trong chăn, không chịu đối mặt với hiện thực.
Lâm Sâm đem bữa sáng đi tới bên giường, cởi giày đạp người trên giường: "Dậy, mày tính chán chường bao lâu hả?"
Thạch Kha không nhúc nhích.
Lâm Sâm lườm một cái: "Mày dứt khoát tìm nó rồi quay lại đi, nhìn mày y như chết rồi."
Lâm Sâm cho dù đối với bạn thân cũng thật sự không nể nang.
Thạch Kha dùng sức vén chăn lên, mí mắt đã sưng đỏ: "Mày phiền chết được! Nói anh ấy không tốt cũng là mày, bảo tao quay lại cũng là mày!"
Lâm Sâm đã chẳng hiếm lạ thói giận chó đánh mèo của cậu, đặt bữa sáng lên bàn: "Ai quản mày có quay lại hay không, ăn sáng đi, tao có việc đi trước."
Lâm Sâm vừa mới xoay người liền dừng bước, nghiêng mặt sang một bên, dường như nhớ ra mà chỉ chỉ cái ô bên giường: "Ô của tiền nhiệm mày, nhớ trả cho người ta."
Thạch Kha nhìn chằm chằm chiếc ô, cả người như choáng váng, Lâm Sâm đi ra cửa: "Cũng không biết hai đứa mày đang làm cái gì, tính diễn phim truyền hình sao?"
Thạch Kha rốt cục không có dũng khí đi trả ô, cậu liếc nhìn đồng hồ, là giờ Tần Thâm đang làm việc, bây giờ cậu qua đó chắc sẽ không gặp