Lâm Sâm kể hết mọi chuyện xong, phát hiện phòng khách vô cùng im lặng.
Bạn thân hắn Thạch Kha, sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt hắn, tức giận nói: "Mày rốt cục đang nói cái gì?!"
Lâm Sâm câm miệng, không dám nhiều lời.
Thạch Kha cho đến giờ chưa từng như vậy, Lâm Sâm biết cậu thật sự rất tức giận.
Thạch Kha đột nhiên đứng dậy, dùng sức hét lên với hắn: "Đều tại mày!"
Lâm Sâm cả người cứng đờ, miệng đắng ngắt, hắn biết dính líu đến chuyện tình cảm của người khác sẽ không có kết quả tốt, nhưng Thạch Kha là anh em, chuyện của anh em đương nhiên là chuyện của mình.
Chỉ là Thạch Kha không đủ nghĩa khí, hiện tại vì một người đàn ông mà nổi giận với anh em.
Lâm Sâm trong lòng có chút đau khổ, mới vừa khổ có một giây, đã bị lời kế tiếp của Thạch Kha khiến hắn phải lườm một cái.
Thạch Kha nói: "Tao vất vả lắm mới quyết định tách ra yên tĩnh một chút, mày như vậy tao làm sao bình tĩnh, tao hiện tại đã muốn gặp anh ấy, đã muốn ôm anh ấy nói xin lỗi!"
Thạch Kha tức đến nổ phổi, cậu thật sự đau lòng, chính cậu cũng hiểu lầm Cao Huân và Tần Thâm, biết mùi vị đó có bao nhiêu khó chịu.
Mà Tần Thâm, Tần Thâm rốt cuộc đã hiểu lầm bao lâu.
Rốt cuộc đã hiểu lầm sâu bao nhiêu?
Tần Thâm còn cảm thấy cậu thích Cao Huân, còn cùng Lâm Sâm bừa bãi bao nhiêu, sinh nhật hôm ấy, Tần Thâm ngồi đó trông cậu tỉnh lại, hỏi cậu có thích hắn không, cậu trả lời thế nào, cậu buồn nôn hắn?
Nguyên lai chính là cậu cho hắn đáp án, nhiều năm như vậy, cậu luôn cảm thấy thái độ của cậu từ lâu đã là đáp án rồi.
Nhưng chưa từng phát hiện ra, một chút hiểu lầm cùng tổn thương, đã sớm chôn vùi tất cả.
Thạch Kha mang thùng hành lý ra khỏi nhà Lâm Sâm, cậu muốn gọi cho Tần Thâm nhưng không dám.
Cậu sợ cậu sẽ liều mạng chạy theo hắn, rõ ràng mới đồng ý với người nhà, phải về nhà với cha mẹ.
Thạch Kha nắm chặt điện thoại, buộc chính mình không nghĩ tới Tần Thâm.
Không lâu sau, anh hai đã tới.
Thạch Kha không nghĩ anh hai sẽ đích thân tới đón cậu, đúng lúc cậu cũng muốn hỏi anh hai chút chuyện.
Trên xe, cậu hỏi anh hai năm