Thạch Kha nhất thời không nói nên lời, đành phải thở dài, vấn đề giữa bọn họ thật sự không ít.
Lúc này, trà sữa được bưng ra, không phải cả cốc bỏ đá vào, cái loại mà Thạch Kha thích nhất.
Mà là trà sữa ấm, bên cạnh còn có một gói đường, trong cốc có một cái muỗng nhỏ.
Tần Thâm tự nhiên nhận lấy trà sữa của cậu, thay cậu khuấy.
Thạch Kha nhìn từng cử chỉ của hắn, trong lòng rõ ràng, Tần Thâm chính là người như vậy, không thích nói quá nhiều, chỉ lẳng lặng mà làm.
Đầu cậu đột nhiên thông suốt, một số chuyện gần như bị cậu quên đi, cuối cùng cũng xem như nhớ tới.
Cậu nhớ vì sao mình lại thích Tần Thâm.
Cậu vẫn luôn biết mình bị dáng dấp của Tần Thâm lúc yêu thích người khác hấp dẫn.
Đây thật ra là một chuyện đáng buồn, bởi vì cậu đã thua cuộc, vào lúc trận chiến còn chưa bắt đầu.
Lúc đầu, cậu mới nhận ra xu hướng tình dục của mình, bởi vì bản năng, cậu cảm giác được Tần Thâm cũng là đồng loại.
Khi đó Tần Thâm và Cao Huân là bạn thân, hắn đối với Cao Huân rất tốt.
Không giống với Thạch Kha, Thạch Kha không có bao nhiêu bạn bè thật lòng, ít nhất không có loại như Tần Thâm.
Tần Thâm học ngoại trú, mỗi ngày đều sẽ đem cơm cho Cao Huân, chép bài cho cậu ta, thay Cao Huân đang ngủ gật canh chừng thầy giáo, thậm chí ngày sinh nhật Cao Huân, còn tặng cậu ta một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại di động lúc đó giá không hề thấp, huống hồ là điện thoại cảm ứng.
Khi đó điện thoại cảm ứng rất đắt, không có mấy ai dùng.
Có trời mới biết Tần Thâm vì mua chiếc điện thoại này phải tiết kiệm bao lâu.
Cao Huân không biết, Thạch Kha lại biết. Cậu từng thấy Tần Thâm làm thêm tại McDonald.
Chuyện làm Thạch Kha xúc động nhất chính là vào hội thao, Thạch Kha cố ý ghi tên Cao Huân chạy 5000 mét, cậu thừa nhận, khi đó cậu không ưa Cao Huân.
Còn vì sao lại không ưa, chính cậu cũng không biết rõ.
Nào ngờ Cao Huân chạy xong ngất xỉu, cậu cũng sợ hãi, vội vã chạy tới.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tần Thâm đã ôm lấy Cao Huân, rẽ đám đông chạy đến phòng y tế.
Thạch Kha dưới chân không vững, còn hơi run rẩy, lòng lại đau.
Cậu khập khiễng đi tới phòng y tế, Cao Huân đã ở đó rồi, Tần Thâm đang ngồi trông bên cạnh.
Thạch Kha đau chân