Thạch Kha từ buồng tắm đi ra, cả người đều bị hun thành màu hồng.
Cậu mặc áo tắm của khách sạn, uống hết một bình nước mới vơi bớt cơn khát lúc say rượu.
Khát thì đỡ rồi, dạ dày vẫn cứ khó chịu. Thạch Kha cả người không khỏe, mắt đỏ hoe, ủ rũ leo lên giường ngủ một chút, nửa đêm lại bị đau tỉnh.
Cậu lấy điện thoại ra, khởi động máy.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn.
Thạch Kha mím môi, định xóa hết tin, một cuộc điện thoại lại đến.
Thạch Kha sợ hết hồn, hiện tại đã gần ba giờ sáng, cách lúc cậu và Tần Thâm cãi nhau gần tám tiếng.
Tần Thâm còn đang tìm cậu sao?
Thạch Kha rốt cục vẫn nhận điện thoại, điện thoại thông, bên kia không nói chuyện ngay, chỉ là đầu bên kia truyền đến tiếng thở một tiếng so với một tiếng càng nặng nề hơn.
Thạch Kha không nói lời nào, bên kia cũng không nói, giống như giằng co, cảm giác cực kỳ ấu trĩ cứ như ai nói trước người đó thua cuộc vậy.
Cuối cùng, Tần Thâm thở dài: "Em ở đâu?"
Thạch Kha chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, khó chịu muốn chết, cậu hít một hơi dài, có chút nói không ra lời.
Tần Thâm lại nói: "Uống nhiều như vậy, dạ dày đau rồi?"
Thạch Kha không uống được rượu, bởi vì ngày xưa lúc vừa mới tốt nghiệp, cậu vất vả lắm mới tìm được việc làm. Mà người mới vừa vào công ty, nhất định phải uống nhiều một chút mới gọi là biết điều.
Lúc đó Thạch Kha tất nhiên rất liều mạng, uống rất nhiều, kết quả dạ dày xuất huyết, Tần Thâm tức giận suýt chút nữa buộc cậu đi từ chức.
Lúc Thạch Kha ở trong bệnh viện truyền dịch, không ngừng làm nũng quấn quýt, cuối cùng mới lấy được điện thoại của mình về, ngăn cản được Tần Thâm gọi điện cho ông chủ thay cậu từ chức.
Từ đó về sau, dạ dày Thạch Kha biến thành dạ dày thủy tinh, uống vào là đau.
Tần Thâm đã từng nghiêm túc bảo cậu làm hòa với gia đình, nói cậu là một tiểu thiếu gia, làm cái công việc không kiếm được bao nhiêu tiền này làm gì, còn làm hỏng thân thể.
Thạch Kha lúc đó đang ăn cháo Tần Thâm nấu, mạnh mẽ