Thạch Kha cho rằng trong căn phòng nhỏ này hẳn là có cái gì không thể để người trông thấy.
Không ngờ lại có thể thấy hình của mình ở đây.
Hơn nữa bức ảnh này... Thạch Kha nheo mắt lại, cầm lấy khung ảnh: "Cuộc thi này không phải anh không tới sao?"
Đó là trận chung kết, chỉ có ban bọn họ cùng một ban khác tranh hạng nhất. Truyện Hệ Thống
Cậu gọi Cao Huân đến, rồi gọi Tần Thâm.
Tần Thâm sắp thi môn Toán, thẳng thừng từ chối, Thạch Kha còn vì vậy mà giận dỗi rất lâu.
Cậu trong bức ảnh, là lúc chiến thắng, lúc hăng hái nhất.
Tấm ảnh này không biết là chụp lúc nào, ai chụp.
Hóa ra lúc đó Tần Thâm lại có mặt sao?
Cậu hỏi Tần Thâm, Tần Thâm không phủ nhận, hắn đúng là có đến trường nhưng lại ở trong phòng học ôn thi, ngoài cửa sổ từng trận từng trận tiếng reo hò, ồn ào đến mức hắn bực bội vì mất tập trung.
Cuối cùng cảm thấy ôn thi không nổi nữa, định đi, lúc cầm cặp rời đi, lại như có quỷ thần xui khiến mà đi tới sân bóng rổ.
Chờ lấy lại tinh thần, đã đứng đó một lúc lâu.
Bức ảnh đó hắn dùng điện thoại chụp, khi đó hắn còn chưa biết động tâm là gì.
Tấm hình này nằm trong điện thoại rất lâu, cuối cùng được in ra, lén lút giấu đi.
Là vì không muốn để Thạch Kha nhìn thấy, khi đó hắn còn không rõ lắm, hắn và Thạch Kha lúc đó rốt cuộc là gì của nhau, làm sao dám để lộ món đồ như vậy.
Thạch Kha hiện tại phát hiện bức ảnh, đầu tiên có chút thẹn thùng, sau đó liền cảm thấy buồn cười, xoay xoay tấm hình kia: "Chính chủ ở nhà chờ anh, anh lại ở đây nhìn bức ảnh mà hăng say."
Tần Thâm nghe ra ý thô tục giấu trong lời cậu, cũng ngồi lên giường, sán đến gần Thạch Kha bức bách nói: "Bây giờ em đang ngồi trên giường của anh, anh cần gì phải nhìn đến ảnh nữa."
Thạch Kha quả thực không đỡ nổi, cậu sao có thể chịu được dụ dỗ như vậy, chỉ có thể vội vàng đứng dậy, tìm qua loa vài cái cớ, lánh ra ngoài.
Tần Thâm đi theo sau cậu, trong lòng vẫn khó chịu như cũ, hắn vừa biết được Thạch Kha năm nào cũng đến dưới công ty ăn bánh sinh nhật, chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó đã đủ khiến lòng hắn đau, đau vô cùng.
Hắn luôn cho rằng mình đã