Lúc chia tay Cao Huân, Thạch Kha đã sớm mua một bao lì xì, đưa đến trước mặt hắn, nói: "Phí của bà mai đây."
Cao Huân đơ ra, bị xem là bà mai, lại không có cách nào phản bác.
Thạch Kha không diễn tả được tâm trạng của mình hiện tại, đại khái giống như giấc mơ trở thành sự thật, cảm giác như rơi vào sương mù.
Cậu vẫn cho rằng Tần Thâm không yêu cậu.
Nguyên lai không phải vậy, từ lâu lúc cậu không biết, ước ao giấu kín của cậu đã trở thành sự thật.
Trước khi đi, Thạch Kha còn chân thành ôm Cao Huân nói cảm ơn.
Cao Huân có chút ngơ ngác: "Hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy, nếu vẫn yêu nhau như thế, sao lại phải chia tay?"
Thạch Kha cười khổ lắc đầu, chuyện này sao có thể nói rõ bằng dăm ba câu.
Nếu có thể nói rõ, nếu có thể nói sớm một chút, đã không thương tâm khổ sở đến vậy, đố kỵ cùng phỏng đoán đến vậy.
Bỗng dưng lại lãng phí thời gian nhiều năm như vậy.
Sau khi chia tay Cao Huân, Thạch Kha nhất thời nổi hứng, quay về trường cấp ba bọn họ từng học chung.
Cậu và Tần Thâm ở nơi này, không biết từ lúc nào đã bắt đầu một mối thâm tình.
Nói là cậu cũng đúng, mà nói là Tần Thâm cũng đúng.
Trước đây chắc chắn cậu không dám mặt dày như vậy, đi suy đoán Tần Thâm đối với mình có mấy phần yêu.
Hiện tại đã có thể xác định, Tần Thâm yêu cậu, yêu rất nhiều năm rồi.
Trường học vẫn không biến hóa mấy, qua mười năm, cũng không có quá nhiều thứ đổi thay.
Sân tập, phòng bảo vệ, sân bóng rổ, phòng học, rừng cây nhỏ.
Cậu và Tần Thâm cuối năm mười hai, thường hay hôn nhau ở trong rừng cây nhỏ này, hai nam sinh tuổi nhỏ, lòng bàn tay đều ướt đẫm, sợ bị người phát hiện.
Rõ ràng cả hai đều rất ngốc, Thạch Kha thậm chí còn lén xem rất nhiều bộ phim tình cảm, cân nhắc bao nhiêu góc độ, động tác cùng thần thái.
Nhưng lúc thật sự chạm môi, nên làm gì đều không nhớ nổi.
Tần Thâm