Tần Thâm từ bên ngoài trở lại, trên tay còn cầm bữa sáng, cháo trứng muối thịt nạc, sủi cảo bắp ngô thịt lợn, đều là món Thạch Kha thích ăn, còn có một bình sữa chua.
Hắn nhìn Thạch Kha, phát hiện thần thái đối phương đã bình tĩnh lại rất nhiều, không giống dáng dấp oan ức lúc vừa lên xe, chỉ có đôi mắt còn hơi hơi ửng đỏ, trông có chút đáng thương.
Tần Thâm ngồi xuống bên cạnh cậu, mở nắp cháo ra. Tay Thạch Kha còn đang truyền dịch, cầm nắm bất tiện, hắn liền đút từng muỗng cho cậu.
Thạch Kha rũ mí mắt, an phận ăn cháo, nửa ngày mới nhớ ra, cậu còn chưa xin nghỉ.
Tần Thâm giữ chặt đôi tay đang lộn xộn của cậu, nói mình đã xin hộ rồi, bảo cậu đừng nhúc nhích kẻo lệch kim.
Ăn cháo xong, Thạch Kha no nê, liền buồn ngủ.
Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, bởi vì không có Tần Thâm.
Chờ cậu từ trong mơ tỉnh lại, Tần Thâm vẫn ngồi bên cạnh, bị cậu dựa vào, đang cầm điện thoại nhắn tin.
Thạch Kha mở to mắt, nhìn màn hình di động, cậu nhìn thấy nội dung tin nhắn, là vị giám đốc xảy ra tai nạn giao thông trong công ty của Tần Thâm. Hai người đang tán gẫu, tán gẫu cực kì vui vẻ, còn hẹn lần sau gặp mặt.
Tần Thâm muốn đi gặp cậu ta.
Thạch Kha muốn xù lông lên, vừa định nhổm dậy, đã nghĩ đến câu nói kia của Tần Thâm.
Em cảm thấy chúng ta như vậy là đang kết giao sao?
Câu nói này như đóng băng trong lòng cậu, động một tí là đau, chạm vào, có thể chảy máu đầy tay.
Thạch Kha bĩu môi một cái, không dám hỏi nữa. Cậu mỏi mệt nhắm mắt lại, nghĩ, ít nhất bây giờ Tần Thâm vẫn còn bên cạnh cậu, việc đó đến lúc đó nói sau đi.
Cậu bây giờ tâm lý đang trốn tránh, muốn hỏi cũng không dám hỏi, sợ vừa hỏi xong, tất cả những thứ này liền kết thúc, mười năm như giấc mộng, tất cả xem như xong.
Chờ Tần Thâm cất điện thoại đi, cậu mới giả vờ như vừa tỉnh, dụi mắt, ngái ngủ đòi về nhà.
Tần Thâm đưa