Diệp Tư Duệ cảm thấy cuộc gặp gỡ này cũng không quá khó như cô tưởng tượng.
Cả Bạch Thanh Nghị và Francesca đều nói chuyện rất hợp nhau nha.
Bạch Thanh Nghị nói: "Cô Francesca rất nổi tiếng.
Em gái của em cũng rất thích cô".
Francesca có vẻ rất hứng thú: "Ai ya, bạn nhỏ ở nhà cũng biết cả tôi sao? Tôi cũng không nghĩ bản thân sẽ nổi tiếng đến như thế".
Diệp Tư Duệ: "...".
Francesca cần cảm hứng.
Diệp Tư Duệ nghĩ, anh là phù hợp nhất.
Bởi vì, cô hình như cũng cảm thấy anh cho cô một vài ý tưởng khá thú vị.
Francesca nhìn cô, mỉm cười như muốn nói: "Cảm ơn Marena!".
Diệp Tư Duệ cũng mỉm cười đáp lại.
...
Hai người chào tạm biệt Francesca.
Francesca nói: "Cậu bạn nhỏ trông ngoại hình khá ưa nhìn, có muốn theo tôi trở về không?".
Bạch Thanh Nghị còn chưa kịp đáp, Diệp Tư Duệ liền chen vào: "Anh ấy còn có việc phải ở lại đây mà, đúng không?".
Anh nhìn cô, nhất thời nghẹn họng không biết nên nói gì, lát sau mới đáp: "Cô Francesca rất vui tính".
Francesca nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó lại cười.
"Thế còn Marena? Em có muốn theo tôi về không?".
Diệp Tư Duệ chần chừ chưa muốn trả lời luôn.
Mục đích để cô trở về nước có rất nhiều, mà mục đích lớn nhất đó là có thể phát triển trong nước, phát triển ở nơi mình sinh là, lấy nơi đây làm vạch xuất phát cho cả quãng đường dài phía trước.
"Em muốn được ở lại".
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Francesca mỉm cười nói: "Tôi tôn trọng quyết định của em".
"Tạm biệt đôi bạn trẻ!".
Diệp Tư Duệ tự nhiên muốn đi ăn kem, liền kéo anh đi tìm chỗ mua kem.
"Cô không thấy lạnh sao?".
Ngoài trời lạnh đến mức cô phải mặc áo dài nhưng lại ăn kem, có phải rất kỳ quái không?
"Hồi còn nhỏ tôi cũng hay vậy lắm á.
Mà có sao đâu.
Tâm trạng cũng khá thoải mái".
"Tùy cô thôi".
Diệp Tư Duệ bất giác hỏi: "Anh không có dự định gì cho tương lai sao?".
Anh ngoảnh sang cô nhưng chưa đáp vội.
"Ừm...! Thật ra tôi cũng từng muốn tìm một công việc bản thân yêu thích, đúng với chuyên ngành trước đây từng học.
Tôi cũng từng đi xin việc, nhưng mà đều bị người ta từ chối.
Có lúc tôi cảm thấy có năng lực cũng không bằng có bằng cấp.
Có chút tiếc nuối".
Cô thắc mắc: "Hửm? Sao anh không học đại học nữa?".
Anh nhíu mày: "Hình như tôi từng kể với cô rồi mà?".
Diệp Tư Duệ thật sự suy nghĩ: "Thật à? Nhưng trong ký ức của tôi làm gì có? Mà anh cũng nói là hình như mà, kể lại đi!".
Anh cũng không biết có nên nói cho người này hay không.
Dù sao cô cũng có nhớ gì đâu! Mà không nhớ chẳng phải cũng tốt sao?
"Này, nói gì đi!".
Diệp Tư Duệ chợt véo má Bạch Thanh Nghị.
Anh giật mình quay sang mà tròn mắt nhìn cô, làm cô cũng tự nhiên đỏ mặt, rụt tay lại lắp bắp nói: "Xin...! Xin lỗi...".
"Không sao", anh ngoảnh mặt đi.
Diệp Tư Duệ xấu hổ mà thầm nghĩ: "Trời ơi Diệp Tư Duệ, mày bị làm sao vậy hả? Tự nhiên véo má anh ta