Trương Khánh Phong nghe điện thoại xong liền thông báo với mọi người: "Hôm nay tôi có việc gấp.
Mọi người đóng cửa sớm giúp tôi", sau đó ra ngoài bắt taxi đi về.
Trương Mai Ngọc chờ sẵn ở cửa.
Dì Dư nói: "Bà chủ, bà cứ vào trong trước đi.
Chắc cậu chủ sắp về rồi".
Trương Mai Ngọc lắc đầu: "Thôi, tôi đợi một lát cũng được mà".
Dì Dư cũng không khuyên can nữa.
Khoảng một tiếng sau, Trương Khánh Phong mới về, đi thẳng một mạch vào nhà.
Trông thấy Trương Mai Ngọc đang đứng ở cửa, anh sốt sắng hỏi: "Mẹ, mẹ bị làm sao à? Sao mẹ không vào trong nghỉ ngơi đi?".
Trương Mai Ngọc lắc đầu: "Mẹ không sao.
Tiểu Phong, mau lên phòng thay đồ đi con.
Vừa rồi thư ký của bố con đến đưa âu phục cho con.
Bố con muốn đưa con cùng đi tới tiệc sinh nhật của Tần phu nhân bên Bạch Lam.
Lát nữa xe bố con sẽ tới đón con đi".
Trương Khánh Phong nghe xong liền thở dài: "Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn đi đến những nơi đó".
Trương Mai Ngọc bám lấy anh: "Nhưng đây là cơ hội để con làm quen với những người trong giới thượng lưu.
Nếu có quan hệ tốt với bọn họ, con có thể lấy được tín nhiệm của bố con, bố con cũng sẽ chú ý đến chúng ta hơn".
"Mẹ không thấy nực cười hay sao?".
Trương Khánh Phong thật không hiểu nổi là bà ấy muốn tốt cho anh hay là ích kỷ.
"Tiểu Phong, cứ coi như là vì mẹ một lần đi.
Chỉ là đi cùng bố con thôi mà.
Có quan hệ với bọn họ, cuộc sống sau này của con cũng sẽ tốt hơn".
Anh không nói gì, quay người đi lên phòng.
Trương Mai Ngọc gọi lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng anh.
Nửa tiếng sau, một chiếc Maybach đỗ trước cổng biệt thự.
Trương Mai Ngọc thấy thư ký đi vào liền đâm ra lo lắng.
Trương Khánh Phong từ nãy vẫn chưa xuống nhà, không biết là có muốn đi hay không, đành cười trừ nói: "Thư ký Hạ, thật ngại quá.
Chắc tiểu Phong lần đầu đến những nơi như này nên chuẩn bị chút.
Để tôi lên xem nó thế nào".
Hạ Lý đáp: "Vậy phiền bà rồi".
Trương Mai Ngọc liền lên phòng Trương Khánh Phong gõ cửa gọi: "Tiểu Phong, thư ký Hạ đến rồi.
Cậu ấy đang đợi con dưới nhà đấy.
Con đã chuẩn bị xong chưa?".
Không có tiếng đáp lại.
Nhưng Trương Mai Ngọc vẫn kiên trì: "Tiểu Phong, mẹ biết có những chuyện con không muốn, nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho cả hai chúng ta.
Bố con lần đầu tiên đưa con đến một bữa tiệc lớn như vậy cũng chính là muốn công nhận con với mọi người, như vậy không phải tốt hay sao".
Bà nén thở dài, rồi nói tiếp: "Dù sao bố con cũng đã đến đón con đi rồi, con vẫn nên đến đó thì hơn, tránh làm phật lòng bố con".
Hạ Lý ở dưới nhà chờ, vừa thấy Trương Mai Ngọc đi xuống liền hỏi: "Cậu Trương không biết đã chuẩn bị xong chưa?".
Trương Mai Ngọc còn đang lúng túng chưa kịp đáp lại thì Trương Khánh Phong đã xuống, mặc âu phục mà Hạ Lý đã đưa.
Trương Mai Ngọc bất ngờ rồi lại vui mừng, nói: "Tiểu Phong đã xuống rồi! Hai người đi cẩn thận!".
"Vâng.
Vậy chúng tôi xin phép đi trước.
Chào bà".
Trương Khánh Phong đi theo Hạ Lý, không nói lời nào với Trương Mai Ngọc.
Hạ Lý mở cửa xe phía sau bên trái cho anh.
Bên phải ghế sau là Tô Vãn đang ngồi.
Hạ Lý ngồi vào ghế lái phụ xong liền nói: "Tô tổng".
Tô Vãn nói: "Đi đi".
"Vâng".
Cả quãng đường trên xe đều chỉ mang một bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Trương Khánh Phong nhìn ra bên ngoài cửa kính, chợt lên tiếng: "Bà ấy bất chấp tất cả, chỉ mong có thể nhận chút tình yêu hèn mọn của ông".
Ngừng một lát, anh nói thêm: "Thật nực cười".
Tô Vãn liếc nhìn Trương Khánh Phong, nhưng không nói lời nào.
"Ông đã từng thật lòng yêu bà ấy chưa?".
Rồi anh chợt nhận ra.
Một người đàn ông đã có vợ con đàng hoàng nhưng lại ngoại tình bên ngoài với một người phụ nữ khác, còn có một đứa con ngoài giá thú.
Vậy người đàn ông đó sao có thể biết yêu là gì?!
Tô Vãn thở dài: "Rồi con sẽ thấy, tình yêu không phải là tất cả".
Trương Khánh Phong không đáp.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại tại biệt thự nhà họ Tần.
Bên ngoài lộng lẫy giống như cung điện, có cả vệ sĩ đứng tại một số khu vực nhất định.
Bước vào bên trong lại càng bị chói lóa bởi ánh đèn sang trọng cùng những người tự cho rằng bản thân của họ là giới thượng lưu.
Những tiếng ồn ào huyên náo.
Những ly rượu vang sóng sánh hắt ánh sáng long lanh.
Những bộ trang phục lộng lẫy,...!Trương Khánh Phong không hề cảm thấy chút thoải mái nào trong bộ âu phục màu đen.
Anh chưa từng thích những điều này.
Một vị khách thấy Tô Vãn liền đến chào hỏi.
Có khi người này Tô Vãn cũng chưa từng biết đến, nhưng Tô Vãn vẫn nói chuyện với ông ta.
"Đây là Tô thiếu gia sao? Trông vô cùng có dáng dấp".
Trương Khánh Phong mỉm cười đáp: "Xin lỗi, tôi họ Trương".
Tô Vãn nhìn anh, vẻ không hài lòng hiện rõ mồn một trên mặt.
Hạ Lý nói: "Đây là cậu Trương Khánh Phong, là con trai của Tô tổng".
Vị khách kia kinh ngạc.
Hạ Lý nói: "Cậu Trương từng du học ở nước ngoài, vì thế có thể ngài không biết".
Vị khách kia à một tiếng, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ban nãy, hỏi: "Không biết hiện tại cậu Trương đang làm công việc gì?".
Hạ Lý như sợ Trương Khánh phong lại thốt ra lời làm Tô Vãn không vui, liền đáp: "Cậu Trương từng học quản trị kinh doanh, hiện tại đang tự làm kinh doanh nhỏ".
Trương Khánh Phong cảm thấy lời của tên thư ký này đúng là hoa mỹ.
Nói thẳng ra, anh đang mở cửa hàng cà phê, vô cùng bình thường.
Có phải Tô Vãn sợ mất mặt không? Trương Khánh Phong cười khẩy trong lòng.
Vậy mà còn đưa anh tới đây làm gì? Trông khác nào một trò cười không?
Có lẽ Trương Mai Ngọc không hiểu.
Lát