Diệp Tư Duệ đã dọn xong hết đồ đạc vào phòng anh.
Phòng ngủ này còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của anh ở chỗ của Uông Thụy Liễu.
Căn phòng này tuy cả năm chẳng có người dùng nhưng lại không có bụi bẩn, có lẽ đều được dọn dẹp thường xuyên.
"Cô dọn xong đồ chưa?".
Bạch Thanh Nghị vừa thay đồ xong, bước vào phòng.
Anh nói : "Cô thay đồ đi.
Tôi dẫn cô đến nhà tắm.
Nước đun xong hết rồi".
Ở đây là một vùng quê còn lạc hậu, vẫn còn một số nhà không dùng bình nóng lạnh mà đun nước sôi để sử dụng.
Diệp Tư Duệ thấy nó vô cùng bất tiện, cứ phải đun trước, canh bếp để nhét củi...!vô cùng mất thời gian, lại còn có khói nữa...!Nhưng biết làm sao được! Cô đã đến để ở nhờ thì đành chấp nhận.
Nhà tắm tách biệt với nhà ở làm Diệp Tư Duệ thấy hơi âm u đáng sợ.
Cô lưỡng lự mãi, cuối cùng mới quyết định vào trong đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh xa dần, cô có chút sợ.
Nhưng làm gì có ai lại để người khác đứng bên ngoài nhà tắm trong lúc mình đang tắm? Anh cũng đâu phải biến thái.
Diệp Tư Duệ thở ngắn than dài, cuối cùng phải nuốt xuống mọi suy nghĩ đáng sợ để tắm.
Đang tắm, đột nhiên ánh đèn nháy hai lần.
Diệp Tư Duệ giật mình, tim như muốn ngừng đập.
Cô không dám thở, chỉ đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trong đầu đang nghĩ đến một thế lực siêu nhiên nào đó.
Làm gì có! Phải tin vào khoa học, tin vào khoa học, tin vào khoa học.
Cô cố trấn an bản thân, tiếp tục tắm.
Bỗng có một bóng nhỏ màu đen chạy vụt qua chân cô.
Cô kinh hãi hét toáng lên : "Aaaaaaaaaaa!".
Bạch Thanh Nghị giật mình, hoảng hốt từ trong nhà chạy ra trước cửa nhà tắm, gõ cửa gọi : "Lâm Thu Thu! Lâm Thu Thu! Cô làm sao thế? Nói gì đi! Lâm Thu Thu!".
Diệp Tư Duệ ban nãy sợ đến thất kinh một trận, đến khi Bạch Thanh Nghị gọi cửa mới hoàn hồn, nói còn không ra chữ : "Có...!Có...".
"Có gì?".
"Ch...!Có chuột".
Bạch Thanh Nghị đảo mắt không nói nổi.
Hạn hán lời!
"Cô bị điên hả? Có con chuột thôi mà hét cái gì?".
"Sao? Tôi sợ chuột đó! Chắc anh không sợ gì à? Mà sao anh lại đứng ngoài đó? Biến thái!".
"Cái gì? Là vì cô đó! Biến thái cái quái gì chứ!".
Chợt có tiếng của Uông Thanh : "Thanh Nghị à, có chuyện gì vậy?".
Anh đáp : "Không có gì đâu.
Mẹ mau vào nghỉ ngơi đi".
Diệp Tư Duệ nghe thấy tiếng bước chân của anh đã xa rồi mới thở phào một hơi, rồi tức giận nói : "Đồ chuột đáng ghé! Sao trên đời này lại sinh ra chuột chứ?".
Lúc cô tắm xong rồi vào phòng đã thấy anh đang trải một tấm đệm trải sàn dưới giường.
Cô trèo lên giường rồi nhìn anh đang rũ chăn ra, bất giác nghĩ đến hôm nay rất lạnh.
Anh chợt quay sang nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình thì hỏi : "Cô nhìn cái gì? Mau đi ngủ đi, tôi còn tắt đèn".
Cô lè lưỡi nói : "Ai thèm nhìn gì!" rồi trùm chăn nằm xuống giường.
Anh xùy