Gió cuốn những chiếc lá bay xuống đường.
Diệp Tư Duệ dáng vẻ hưởng thụ ngồi đằng sau xe đạp, để Bạch Thanh Nghị chở.
Anh ngoảnh lại nhìn cô một cái: "Cô có vẻ vui nhỉ?".
Diệp Tư Duệ vô tư cười đáp: "Đương nhiên! Được chủ nhà mời đi ăn thì còn gì vui hơn".
Anh hừ một tiếng: "Tôi không có mời cô, là cô đòi đi theo cho bằng được mới chịu.
Chỉ sợ nếu tôi không cho cô đi cùng, cô sẽ kề dao vào cổ tôi mất".
"Không có! Tôi sẽ không".
"Ừ".
Nghe tiếng đáp cho có lệ như khinh thường từ anh, cô phồng miệng, nắm đấm đã giơ lên lại hạ xuống.
Đang ở trên xe đánh người là quá nguy hiểm, mà anh lại còn là người trả tiền nữa.
Cô phải bình tĩnh lại, không được động thủ.
Hai người ghé vào một quán ăn đêm lâu năm ở gần đây.
Chỉ vừa mới bước vào quán, mùi thức ăn đã xộc lên mũi.
Khách tới cũng khá đông, hầu hết đều là người đi làm vừa về, liền tới quán.
Cô nhanh chóng chọn một bàn trống, để anh đi gọi cơm.
Mì gói không thể lấp đầy bụng cô.
Lát sau, cơm được đưa đến bàn.
Diệp Tư Duệ không khách sáo, bởi cô đang rất đói.
Bạch Thanh Nghị có vẻ từ tốn hơn.
Thỉnh thoảng trong lúc ăn anh sẽ nhìn cô, còn cô, vừa ăn vừa khen ngon, đến mức vượt quá hương vị thật sự của nó.
"Lúc đói ăn gì mà không ngon? Cô làm ơn ăn đi, đừng khen nữa".
"Nhưng quả thật rất ngon mà".
Anh không quan tâm nữa.
"Ô", Diệp Tư Duệ nhìn anh chằm chằm, "Ngẩng mặt lên đi".
Anh thành thật đầu, định mở miệng hỏi thì cô đã rút khăn giấy trên bàn, vươn tay ra, "Cơm dính...".
"A, tôi tự làm được", anh cầm lấy khăn giấy từ tay cô rồi tự lau, tay chân tự nhiên trở nên luống cuống vụng về.
Có lẽ cô không nhận ra hành động vừa rồi bị nhiều người trong quán nhìn thấy.
Với cô thì không có vấn đề gì.
Bạn bè, cũng có thể cho là vậy, ngồi ăn cùng nhau, đây chẳng tính là gì cả.
Nhưng anh lại rất để ý.
Bởi mọi người đều sẽ nghĩ bọn họ là một đôi...
Cũng đâu có gì to tát? Tại sao phải ngại ngùng? Nghĩ nhiều thế làm gì?
Anh không muốn nghĩ nữa, tiếp tục ăn.
Diệp Tư Duệ cười khúc khích khiến anh thấy bối rối.
Cô cười cái gì chứ?
Tiếng cười sau đó ngưng lại.
Cô khẽ thở dài, ánh mắt có chút hoài niệm.
"Khi còn nhỏ, tôi và mẹ cũng hay đến những quán ăn như vậy.
Rất ấm áp".
Bạch Thanh Nghị đã ngừng ăn.
"Hồi mới rời đi, ở nơi lạ lẫm chỉ có một mình mà không quen biết ai, cũng không thể nói chuyện với ai, thật sự tôi rất cô đơn.
Rồi sau đó tôi lại nhớ đến bà ấy, đôi lúc không tự chủ được...".
Sẽ khóc.
Khi cô vừa đặt chân đến nước Ý xa xôi, mọi sự khác biệt đều khiến cô cảm thấy lạc lõng.
Thật may mắn khi ở giữa thành phố Florence rộng lớn, cô đã gặp Francesca.
Nhờ có bà ấy dẫn dắt, cô mới tiếp tục theo đuổi ngành thiết kế.
"Đừng buồn", anh cố gắng an ủi người đối diện, "Mẹ