Nàng không biết mình đang ở đâu, bước chân loạng choạng chỉ chực ngã nhào, nàng thậm chí có thể cảm giác được, cơ thể này không phải của mình. Dọc đường, nàng không gặp Hắc Bạch Vô Thường đầu trâu mặt ngựa, mà là bá tánh bình dân mặc đồ cổ trang.
Nàng đi tới con đường nhỏ giữa đồng, mỗi khi đi ngang qua một người, trong đầu liền xuất hiện một chuỗi hình ảnh. Cơ thể này vô cùng yếu ớt, nhưng không phải vì mệt nhọc, mà giống bộ dáng của mấy kẻ ngày đêm trầm mê tửu sắc, bên trong cực kì trống rỗng.
Nàng vẫn luôn là một cô gái đàng hoàng, tuyệt đối không phải kiểu người nhậu nhẹt bê tha, sa đọa ngày đêm, đoạt nam ái nữ.
Từ trong những hình ảnh đó, nàng đại khái hiểu ra. Nàng của hiện tại, có lẽ là một kẻ trầm mê tửu sắc, cờ bạc rượu chè, ngược đãi trượng phu. Giá trị quan của người này rất kỳ lạ, như thể……như thể nam nữ điên đảo, nàng cũng không biết mình đang chạy đi đâu, hai chân cứ vậy mà bước tới trước, đầu trướng đau, đúng là cảm giác suy yếu sau một đêm say rượu.
Không biết đi bao lâu, nàng bỗng ngừng lại bên một căn nhà tranh.
Có một người đàn ông mặc y phục cũ nát đang đứng trước cửa phơi quần áo, nàng nhìn qua, một thùng đầy. Chàng không mang giày, để chân trần. Động tác phơi quần áo của chàng rất thuần thục, nhưng không mạnh mẽ, nhẹ bẫng và mỏng manh, gầy yếu tựa như cơ thể của chàng vậy.
Trông chàng khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt tái nhợt giống như người bệnh. Mặt mày rất thanh tú, có vẻ dịu dàng và ngoan ngoãn. Chàng làm việc rất nhập thần, cho nên nàng đứng lâu như vậy cũng không phát hiện ra. Mãi đến khi phơi xong, chàng mới thấy có người đứng ở đó.
Nàng nhìn thấy, chàng trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng một chữ cũng không nói.
Trong đầu hiện nàng lên một câu “Người câm”. Chắc là ký ức còn sót lại của cơ thể này, xem ra người đàn ông này sẽ không nói chuyện, nhìn bộ dáng sợ sệt của chàng, nhớ lại những ánh mắt của người xung quanh, trong lòng nàng dần sáng tỏ —— người này là trượng phu của nàng.
Hai tay chàng vừa đỏ vừa sưng, chắc là hàng năm ngâm mình trong nước. Thân thể này quá yếu, đi một quãng đường