Nàng cứ tưởng Giải Ưu sẽ không cảm thấy hứng thú với bất kì điều gì, nhưng vừa rồi chàng mới liếc nhìn cọng lông chim trong tay nàng phải không? Nếu là vậy thật, âu cũng là một tín hiệu đáng mừng, Vân Tinh Nam gãi đầu, mím môi tiếp tục vẽ. Mà mâm đồ ăn mới được bưng lên, lại bị nàng cố ý quên đi, hơi nóng tan biến từng chút, cho đến khi dần trở nên nguội lạnh.
Tuy ở đây cũng có bàn ghế, nhưng phần lớn bọn họ vẫn quen ngồi trên đất. Vân Tinh Nam vẽ xong, liền ngồi xếp bằng trên chiếu, chống tay lên chiếc bàn thấp, tay áo to rộng trượt xuống tận khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng noãn và mảnh khảnh.
Đây không phải thời đại dùng cường tráng luận anh hùng, nữ tử trong thôn chỉ mạnh mẽ hơn nữ tử hiện đại một chút thôi, các nàng dùng lễ chế để trói buộc nam nhân, so với việc kiểm soát cơ thể, kiểm soát suy nghĩ của bọn họ mới là cách hiệu quả nhất.
Mãi đến khi Giải Ưu ngồi quỳ trước mặt nàng, nàng mới nhận ra, chàng đã trở lại sau khi giặt xong quần áo.
“Ồ, Giải Ưu, chàng đến rồi à.” Nàng nhìn chàng, đôi mắt mang ý cười, mà Giải Ưu lại nhìn mâm đồ ăn còn nguyên xi trên bàn, nghĩ bụng, là nàng cảm thấy khó nuốt sao? Ánh mắt vốn không một chút thần thái của chàng bỗng ảm đạm đi, thân là nam tử, ngay cả việc nấu ăn cũng làm không tốt.
Chàng muốn thỉnh tội với nàng, loại suy nghĩ này rất kỳ lạ, không phải sợ nàng trách cứ, chỉ sợ nàng chán ghét. Bất quá, chuyện chàng bị chán ghét, cũng đâu phải ngày một ngày hai? Vừa già vừa mất kinh nguyệt, sợ là không thể có thai được nữa, chứ đừng nói là sinh một cô con gái.
Nàng ghét bỏ dáng vẻ như cá chết của chàng khi ở trên giường, trắng trợn cười to, khoe khoang đám tình trẻ nhiệt tình quyến rũ như thế nào, nói chàng chỉ xứng để nàng chơi đùa, ép chàng chịu khuất nhục và đau đớn, cuối cùng nằm bệt trên mặt đất, bất động như một miếng giẻ rách.
Chàng không chỉ là một tên câm cứng nhắc tẻ nhạt, một con gà không biết đẻ trứng, mà ngay cả việc đơn giản như nấu ăn cũng không làm được, một khi bị hưu, chỉ có thể bị gán cho cái tội ‘không đức hạnh’, bị bán cho nhà thổ, không bao lâu còn sẽ bị tra tấn đến chết.
“À, em đang đợi chàng.” Chàng thất thần nhìn nàng, nhất thời không rõ nàng có