Vân Tinh Nam đổ nước nóng vào bình đá thô, vì miệng bình quá nhỏ nên mu bàn tay bị phỏng đỏ một mảng. Cũng may cái bình này rất dày, cách một lớp áo trong cũng sẽ không quá nóng, lúc này nàng mới yên tâm cầm cái bình đầy nước nóng quay về phòng.
Mới đi vào, vừa vặn thấy được ánh mắt trống rỗng và khuôn mặt trắng bệch của Giải Ưu.
Nàng hoảng sợ, sớm biết vậy đã không nghiên cứu cái bình này, nên tận dụng lúc nước chưa sôi mà ở bên cạnh chàng mới đúng, bằng không cũng sẽ không như bây giờ, chẳng biết chàng bị sao.
Con người của chàng đã quen với việc cắn răng chịu đựng mọi đau đớn, ngay cả khi đau đến mức không chịu nổi cũng sẽ vờ như mình vẫn ổn.
Lại nghĩ tới dáng vẻ chàng nằm dưới thân nguyên chủ, không dám nhúc nhích, tùy ý để nàng ta mân mê đùa nghịch, “M* nó, chẳng lẽ ngươi còn dám bất mãn?” Chàng cụp mắt lắc đầu, ai ngờ hành động này chọc nàng ta điên tiếc, liền tát chàng mấy bạt tai, “Không nói hả? Ngươi cũng đâu phải người câm!” Chàng lại lắc đầu tiếp, giọng nói đã run rẩy đến biến dạng: “Nô không dám……”
Giọng của Giải Ưu thật sự rất êm tai. Tiếc là nàng vẫn chưa được nghe qua.
Dù có, cũng chỉ là ký ức của kẻ khác mà thôi.
Chàng thấy nàng vào, nắng giữa trưa đang mạnh, chiếu dọc theo cánh cửa gỗ đang mở, nàng đón nắng đi tới chỗ chàng, cả người như được mạ một lớp vàng kim. Khí chất là thứ có sẵn từ trong xương cốt, qua một lần sinh tử cũng không thể đột nhiên thay một người.
Tỷ như, thỉnh thoảng nàng sẽ nói mấy câu kì lạ, biết rất nhiều chuyện chàng chưa từng nghe. Mà Vân Tinh Nam, căn bản không biết chữ, nhưng hiện tại nàng đang làm việc ở phòng thu chi.
Chàng vẫn luôn thuyết phục bản thân tin nàng nói, nhưng nếu nghĩ kỹ, thì cách giải thích của nàng khi