Nghĩ vậy Vân Tinh Nam đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, không ngờ lại đối diện với ánh mắt của chàng, chỉ liếc mắt một cái, như có thiên ngôn vạn ngữ kẹt ở cổ họng, nhảy lên lông mày.
Cũng chỉ liếc mắt một cái, chàng liền thu mắt, rũ mi xuống, không dám ngước mắt lên nữa —— chàng chỉ cảm thấy, Thê Chủ của chàng, có thể nhìn thấu linh hồn dập nát và đầm đìa máu tươi của chàng qua hai mắt.
Nhưng hôm nay Vân Tinh Nam thật sự cáu kỉnh, đầu tiên là vô cớ gây rối đổi trắng thay đen, lúc này lại muốn bá vương ngạnh thượng cung, bắt chàng ngẩng đầu, giọng điệu thì mềm nhẹ, nhưng ý tứ bên trong lại không cho phép cãi lời.
“Nhìn em.” Nàng nói.
Mà chàng sao có thể cãi lời? Dù là xuất phát từ tập tục, xuất phát từ tôn ti, hay là gì khác……
Tóm lại, chàng không thể cãi lời nàng, khiến nàng lại nổi giận. Chàng thoáng ngẩng đầu lên thì đụng phải đôi mắt nàng. Đó là đôi mắt trong suốt thông tuệ biết bao, ngay cả khi chàng lừa mình dối người, chung quy cũng phải thừa nhận.
Vì thế, chàng ngước mắt, tùy ý để đôi mắt nhu vu cổ của nàng xâm nhập vào mắt chàng, nếu nàng cảm thấy ghê tởm……
Giải Ưu nghĩ như vậy, khom eo xuống. Bị một thứ dơ bẩn và tàn tạ nhìn thẳng, đâm vỡ tâm sự như vậy, liệu nàng có thấy ghê tởm không? Chỉ sợ nàng sẽ không muốn để kẻ như chàng ở bên cạnh nữa?
Tùy nàng…… như thế nào cũng được, dù gì chàng cũng nhận được chút tốt đẹp từ nàng rồi, hiện tại mỹ nhân kia cũng tới tìm nàng. Nàng cũng…… không phải không thể rời khỏi chàng, cũng không có gì không thể an tâm.
Như thế nào cũng được, như thế nào cũng tốt.
“Chàng……” Vân Tinh Nam nhìn rõ cảm xúc chân thật không che không dấu của chàng, Giải Ưu đã dám nhìn thẳng nàng, nàng thoáng chốc kinh ngạc. Chờ đến khi đối diện với con ngươi đen nhánh kia, Vân Tinh Nam rõ ràng bị hoảng sợ.
Ánh mắt tuyệt vọng tan vỡ, giống như đang lưu luyến chút phong cảnh cuối cùng của nhân gian, chẳng kém kẻ hiền mải miết niệm tên ai đến ngu dại trên cầu Vọng Hương, Vân Tinh Nam vô thức nắm lấy tay chàng, thật sự sợ chàng sẽ nghe thấy giọng Mạnh Bà lẩm bẩm “Uống lên chén canh này, chuyện cũ năm xưa, biến mất theo gió bay.”
Đây không phải lần đầu nàng nhìn thấy ánh mắt quyến luyến như vậy, nhưng những cảm xúc khác lạ ẩn sâu bên trong, nàng lại không thể hiểu. Rồi trong đầu nàng chợt lóe lên một kí ức xa xôi, nàng từng gặp một thiếu niên vì tình gây thương tích, thiếu niên kia cũng dùng vẻ mặt như vậy, câu đầu tiên cậu ấy nói khi gặp nàng chính là, “Chị bác sĩ, em sợ cô ấy ghét em.”
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt kia giống với Giải Ưu như đúc, tuy nhiên trong đầu vẫn có chỗ trống chưa được lấp đầy? Rốt cuộc là vì sao? Lần đầu tiên Vân Tinh Nam bắt đầu nghi ngờ tiêu chuẩn chuyên môn của mình: Chẳng lẽ nàng nhìn lầm rồi?
Bị nàng đột ngột nắm lấy cổ tay, Giải Ưu hơi giật mình, cổ tay nhỏ đến mức khó tin, xương cốt cấn vào lòng bàn tay phát đau, bản thân nàng cảm thấy có lẽ mình sắp bẽ gãy nó. Nhưng nàng không định buông ra, ngược lại tiến