Giải Ưu chỉ ở một đêm, khuyên thế nào cũng không chịu ở thêm, mới sáng sớm, chờ quần áo của mình khô, chàng liền múc nước giặt sạch quần áo phu lang của chưởng quầy, sau đó định tự mình trở về.
Vân Tinh Nam chưa nói gì, nàng biết chàng sợ phiền toái người khác, mà nàng thật sự không tiện để chàng ở lại lâu hơn. Cảm giác này rất khó chịu, nàng đã quen sống một mình, đã lâu rồi nàng không bị ràng buộc và bất lực với hiện thực như vậy.
Có điều nàng không thể để Giải Ưu trở về một mình, nàng xin chưởng quầy nghỉ nửa ngày, chưởng quầy chấp thuận, tự mình ngồi trong tiệm nửa ngày.
Chưởng quầy không có ý kiến gì, nhưng tiểu phu quân của chưởng quầy lại không được vui, y nhìn Vân Tinh Nam, lại nhìn chưởng quầy, vẻ mặt oán trách.
Vân Tinh Nam cũng có chút ngượng ngùng, nàng đã quấy rầy chuyện tốt của người ta đến hai lần, cũng may người ta không tính so đo với nàng, bằng không đã sớm nghĩ cách đuổi việc nàng rồi.
Nếu không được nghỉ, lại nói sẽ đưa chàng về nhà, chẳng phải sẽ khiến người ta có được hy vọng rồi lại thất vọng? Cho nên trước đó nàng không nói cho Giải Ưu biết. Lúc Giải Ưu sắp đi, nàng mới đuổi theo, “Giải Ưu, để em đưa chàng về.”
Giải Ưu không ngờ nàng sẽ đưa mình về, nghe vậy, hiển nhiên là hoảng sợ, vội vàng xua tay, còn đẩy nhẹ nàng, tỏ ý chàng có thể tự trở về, không cần phiền toái.
“Em không thích, em chỉ muốn đưa chàng về.” Vân Tinh Nam nghiêm túc chơi xấu.
Vốn tưởng chàng sẽ phản bác một lát, trong não cũng bắt đầu nhảy ra cốt truyện bá vương ngạnh thượng cung, mạnh mẽ bế phu quân nhà mình các kiểu, nàng thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ, phải bế chàng thế nào mới thể hiện phong độ của một đại nữ tử.
Không ngờ chàng lại hơi khom lưng, sau đó khẽ gật đầu, đôi mắt to tròn trong veo cong lên, nhìn nàng cười. Đáng tiếc nụ cười này quá ngắn, lập tức bị cảm xúc khác che mất.
Vân Tinh Nam ra vẻ trấn định: “Vậy… vậy đi thôi.”
Nói xong nàng liền đi tới trước, Giải Ưu cụp mi rũ mắt đi theo sau. Vừa rồi…… chàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, chàng sợ mình càng ngày không có cách thừa nhận sự chán ghét của nàng, chàng tuyệt vọng mà nghĩ.
Vân Tinh Nam ở phía trước lén lút sờ lên khóe miệng đang nhếch lên của mình, Giải Ưu của nàng đúng là một nam tử dịu dàng, cư xử ôn hòa có lễ, lại rất biết chăm sóc người khác.
Nhưng nàng khác với người khác, khi nhìn người khác, trong mắt chàng là khoan dung và xa cách, mà khi nhìn nàng, trong mắt đều là ấm áp và vui sướng.
Nói là đưa chàng về nhà, Vân Tinh Nam lại dẫn chàng tới khu chợ phía đông trước, vừa vặn đang họp chợ, cho nên đồ đạc tương đối nhiều, nàng hỏi Giải Ưu thích mua cái gì, chàng thật ra chọn không ít đồ, nhưng Vân Tinh Nam chỉ nhìn, toàn bộ quá trình không nói một lời.
Đầu tiên chàng mua một túi kim chỉ, tay nghề may vá của Giải Ưu rất tốt, thường xuyên khâu khâu vá vá cho người khác, còn có thể kiếm chút tiền trợ cấp. Chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng khẳng định không đủ, nhỡ đâu gặp chuyện không may, chàng cần phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.
Vân Tinh Nam từng thấy chiếc kim Giải Ưu hay dùng đã cong, chàng liền vuốt thẳng dùng tiếp, nàng lúc ấy lo chiếc kim kia gãy bất thình lình, lúc này sợ là đã đứt thật rồi, bằng không Giải Ưu sẽ không mua.
Sau đó lại mua một cây kéo, nguyên nhân mua cũng không khác, đều vì cái cũ đã hư. Vân Tinh Nam cảm thấy cây kéo đen trong nhà có lẽ do cha chàng truyền lại.
Thật ra hồi tết Đoan Ngọ, Vân Tinh Nam có mua thêm rất nhiều đồ vật khi nàng về nhà, nhưng nàng vẫn chưa chu đáo, phải để Giải Ưu bổ sung một ít.
Giải Ưu còn giỏi mặc cả, lí luận rất lợi hại, không cần mở miệng cũng làm người bán hiểu rõ ý của mình, đã vậy không khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Vân Tinh Nam cảm thấy nếu hiện tại chàng chịu mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ lợi hại hơn. Tuy nàng cũng biết mặc cả, nhưng vẫn kém xa Giải Ưu. Không sao cả, ai cũng có sở trường riêng mà, nàng tự an ủi mình.
Mua xong mấy thứ này, Vân Tinh Nam vốn muốn hỏi chàng có thích gì không, nàng sẽ mua, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mở miệng hỏi thẳng thật sự không có tình thú.
Vì thế, nàng lặng