Hai lần trước thiếu niên kia tới tìm Vân Tinh Nam thì nàng đều không ở nhà, hắn biết phu quân của Vân Tinh Nam là một người câm tính tình yếu đuối, căn bản không để Giải Ưu vào mắt.
Không thấy Vân Tinh Nam, hắn cũng không nghĩ hỏi Giải Ưu gì cả, chỉ châm chọc vài câu rồi vội vàng rời đi.
Lúc này hắn đã hỏi thăm rõ ràng, chọn ngày Vân Tinh Nam về nhà mà đến đây.
Trong nhà, Vân Tinh Nam đang lôi kéo Giải Ưu – người không định ngồi vào bàn ngồi xuống ăn cơm với mình, khó khăn lắm mới khiến Giải Ưu nghe lời thì một trận đập cửa vang lên, có ai đó đang kêu tên nàng, người nọ gọi tên nàng bằng giọng man mác buồn, nhu mị mềm mại, làm nàng sởn cả tóc gáy.
“Nam tỷ tỷ, tỷ có ở nhà không?” Người thiếu niên đứng ngoài cửa từng là tình lang của nguyên chủ, tên Lý Mộng Nhi, nguyên là kế phu của Trương viên ngoại ở trấn trên, nhưng không được Trương viên ngoại sủng ái, qua lời giới thiệu của Tiền Tam – cũng là chị họ hắn, kết bạn với nguyên chủ, cũng có chút dây dưa không rõ với nguyên chủ.
Nguyên chủ thích hắn tuổi trẻ mĩ mạo, thiên kiều bá mị, từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, thường xuyên tìm Giải Ưu đòi tiền, mua dây cột tóc hay hoa tai gì đó cho hắn.
Nguyên chủ cãi nhau với Lý Mộng Nhi, bị Lý Mộng Nhi lỡ tay đẩy mạnh xuống sông, tuy tránh được số kiếp vùi thân trong bụng cá, nhưng vì không biết bơi nên đã chết đuổi dưới lòng sông sâu. Khi bò lên bờ, trong thân thể này, không còn là nguyên chủ nữa, mà là dị thế cô hồn trời xui đất khiến lưu lạc đến đây.
Lý Mộng Nhi nghĩ Vân Tinh Nam đã chết, sợ tới mức chạy về phủ viên ngoại, hơn một tháng trời, ngay cả cửa cũng không dám ra, sợ có người thứ ba nhìn thấy tới gây phiền toái cho hắn. Sau lại nghe nói Vân Tinh Nam chẳng những không chết, còn giống như sửa tính, trở nên văn nhã hơn, ngay cả tên phu quân nhút nhát và xấu xí nàng từng ghét cay ghét đắng kia, nàng cũng đối xử rất dịu dàng.
Nghe chị họ nói nàng đã trả hết nợ cờ bạc ở huyện thành, cả người rạng rỡ lên không ít, hắn bỗng động tâm. Dựa vào thái độ của Vân Tinh Nam đối với hắn, dù nàng còn ghi hận chuyện hắn đẩy nàng xuống sông, chỉ cần hắn gặp nàng, giải thích cho nàng sơ suất của hắn hôm đó, ngoan ngoãn chịu thua, lại triền miên với nàng một trận, hắn không tin nàng không mềm lòng.
Vân Tinh Nam nghe thế, nhất thời không nhận ra giọng nói kia là ai, nhưng Giải Ưu nghe xong trong lòng đã căng chặt, khuôn mặt nam nhân vốn đỏ ửng vì mới bị Vân Tinh Nam trêu chọc, bỗng trở nên trắng bệch.
“Làm sao vậy?” Vân Tinh Nam thấy sắc mặt chàng tệ đi, cũng mặc kệ người bên ngoài, cúi đầu vỗ nhẹ bờ vai của chàng trước, sau đó đứng dậy mang giày vào,“Chàng ngồi trước đi, em ra xem là ai đến.”
Mới vừa đi tới cửa, liền thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng, mặc bạch y, nhìn tư thế là muốn nhào lên người nàng. Nàng xưa nay thẳng thắn, dù là bạn cực thân cũng rất ít làm ra động tác thân mật như vậy, chứ đừng nói là người khác phải từng đầu ấp tay gối với nguyên chủ.
Giờ nàng đã biết vì sao Giải Ưu lại thay đổi sắc mặt, chắc là Giải Ưu biết người này, một trăm phần trăm là từng đến đây gây phiền phức, bằng không cũng không đến mức dọa Giải Ưu thành bộ dáng này. Nghĩ đến chuyện Giải Ưu của nàng bị người ta ăn hiếp, lại không thể tranh chấp biện giải, nàng