Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau.
Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này.
Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà.
“Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi.
”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi.
”“Được, đi thôi.
”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô bỗng ngã quỵ.
“Đinh linh linh! đinh linh! đinh linh linh! đinh linh! ”Trước mặt tối đen như mực, chỉ có tiếng chuông khiến người ta chán ghét vang lên không dứt, Khương Thi mở mắt ra, nhìn trần nhà nhợt nhạt thấp bé trên đỉnh đầu, nhận ra mình đang ở đâu, thò tay xuống dưới gối lấy di động ra, nhấn tắt chuông báo thức.
Ngồi