Anh đóng cửa lại, khom lưng cởi giày ở hành lang lang cửa trước, một ống giấy trắng từ trong bó hoa ở trước ngực rớt ra.
Không có cảm giác bất ngờ gì cả.
Anh thay giày xong, ngồi xổm tại chỗ, tách mấy bông hoa ra, cẩn thận tìm một vòng, xác định trong hoa không còn thứ gì khách mới mở ống giấy ở trên mặt đất ra, là một bản mở rộng của hợp đồng đơn giản ngày hôm qua.
Đối phương hy vọng anh sắm vai bạn trai của cô, tiền lương là 200 tệ một ngày.
Nội dung trên hợp đồng cũng không có sự thay đổi lớn nào, chỉ có cách thức trở nên chính thống hơn một chút, một bản chia làm hai phần.
Cô đã ký tên, chỗ ký tên cho bên B vẫn còn trống.
Trên đầu hợp đồng có dán một tờ giấy nhắn, viết phương thức liên hệ, còn vẽ một hình emotion với hai mắt to, hai tay ôm lấy một hình trái tim, trên đầu còn viết một loạt chữ nhỏ: “Anh trai à, Thi Thi thật sự rất cần anh, xin anh ký kết hợp đồng với em (trái tim).
”Lục Kính giơ tay lên che mắt, không nghĩ tới tuổi này rồi anh còn có thể nhìn thấy thủ đoạn như này, cái này chỉ có khi anh còn đi nhà trẻ thôi.
Thật là vừa khờ vừa ngốc.
Môi anh nhếch lên cong cong, hợp đồng rời khỏi tay anh, cuốn thành vòng tròn.
Anh đứng dậy đi tới chỗ thùng rác, chuẩn bị xé nát rồi ném đi.
Điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện lên người gọi tới là Triệu Hạ – người đại diện của anh.
Anh tùy tiện để ống giấy bên cạnh ghế sofa, nhận điện thoại.
…Một nhân viên giao hàng mặc quần yếm màu vàng đứng bên ngoài cửa lớp, hỏi: “Cho hỏi, bạn học Lục Kính là ai?”Lục Kính ngồi gần cửa sổ, còn