Cô nhìn anh ăn hết từng miếng một, cười khanh khách hỏi: "Có phải dễ chịu hơn một chút không?""Ừm."Mi mắt khép hờ, lông mi dài, rậm nhẹ nhàng chớp động.
Cô nghĩ rằng anh muốn nói gì đó, đợi một lúc, cũng không nghe thấy anh nói tiếp, trong lòng cô lại có chuyện muốn hỏi."Tiểu Lục, tôi có chuyện muốn hỏi anh.""Ừm, nói đi.""Ghen giữa những người yêu nhau đều...!đặc biệt như vậy sao?""..." Đây là công khai tử hình gì vậy.
Anh không muốn nói chuyện."Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh hoàn toàn không tập trung chăm chút cho nhân vật, nhưng cách diễn của anh đã làm tôi rất rung động.
Không tiếc tổn thương bản thân để thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại chịu đựng, kiềm chế không nói một lời, rốt cuộc "anh" là muốn cho "tôi" chú ý đến hay là không muốn cho "tôi" biết vậy?"Trong đôi mắt to là sự khó hiểu rất lớn.Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mặc kệ anh có nhìn thẳng cô như thế nào, cô cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn thẳng vào anh, đôi mắt tĩnh lặng, sâu không thấy đáy, không có bất cứ thứ gì mà anh xem là tính toán, giả vờ: " Cô cảm thấy rốt cuộc tôi có muốn cho cô biết không?"Khương Thi nghiêng đầu nhìn anh, sự khó hiểu trong mắt ngày càng đậm."Tâm tư của nhân vật cô cho tôi nội liễm lại mẫn cảm, trong thiết kế cảnh quay cũng ghi rõ phải là phản ứng ghen tuông không một tiếng động.
Tôi chỉ đang diễn theo kịch bản thôi, nhân vật muốn cái gì, người hiểu rõ nhất không phải nên là cô sao?""Anh nói có chút lý lẽ đó, nhưng lại không đúng.
Cho dù là người tâm tư thật sự cẩn thận, lo lắng rất nhiều muốn ghen, thì có lẽ cũng sẽ có rất nhiều hình thức thể hiện, có rất ít sẽ dùng cách tự tổn thương bản thân này để diễn