Bất cứ lúc nào bệnh viện cũng bận rộn, hiếm khi có lúc rảnh rỗi.
Buổi sáng thứ bảy, người tới làm việc càng nhiều, xếp hàng đăng ký ở dưới lầu một, một hàng dài người xếp hàng đứng trước khu làm thủ tục nhập viện, trước khu tư vấn và lấy thuốc cũng kín hết chỗ.
Khương Thi ôm một bó hoa hồng mân côi ở trong lòng, bước nhanh qua đại sảnh lầu một, vào thang máy đi lên lầu ba.
Lúc đi ngang qua y tá, hai cô y tá nhìn thấy cô, nhìn nhau, lộ ra ý cười: "Bạn gái bệnh nhân giường 58 hả?""Thật lãng mạn, tôi cũng muốn được hẹn hò với người như vậy.
"Cô bỏ hết tâm tư, cuối cùng cũng ký được hợp với nhân vật đợi đã lâu, tối hôm qua hưng phấn không thôi, lại thức đêm làm bản thảo, buổi sáng mới đến muộn.
Khi tỉnh lại gọi cho Tiểu Lục, anh đã đến bệnh viện.
Cô hốt ha hốt hoảng rời khỏi giường, bận rộn làm này làm kia, khi chạy tới nơi thì đã hơn 10 giờ.
Trong phòng bệnh ban đầu có hai chiếc giường bệnh đã có người, giường bệnh bên tường là một ông cụ, giường bệnh ở giữa là một người đàn ông trung niên, chăm sóc ông ấy là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, xem ra là một đôi.
Khương Thi lập tức đi đến giường bệnh gần cửa sổ, Lục Kính ngồi dựa ở trên giường, bên cạnh giường có một giá màu bạc treo 3 bình nước muối trong suốt, trong đó một bình đã hết, bình thứ hai cũng chỉ còn lại một nửa.
Cô đi qua, bỏ bó hoa xuống: "Chào buổi sáng.
"Lục Kính ngồi dựa ở trên giường bệnh, vẫn là dáng vẻ ngày hôm qua, tóc màu đen có hơi dài xõa ở bên cạnh, kính mắt che khuất tầm mắt, chỉ khác là đã thay đổi một bộ quần áo, trên đùi đặt một quyển sách.
Trước khi cô tiến vào, anh đang cúi đầu đọc