Lục Kính nghe thấy tiếng liền quay đầu, Khương Thi hoàn chỉnh đứng ở trước mặt anh, cảm xúc lo lắng nôn nóng hơi tiêu tan một chút, nhìn thấy váy áo của cô nhăn nhúm, phía sau còn có thanh niên mấy thanh niên với bộ dạng lêu lổng, nỗi lo lắng trong lòng vừa trút xuống lại nhấc lên.
Buông tay thiếu niên ra, bước nhanh đến trước mặt của cô: "Cô không sao chứ?"Nói xong lại nhìn về mấy người ở phía sau cô với ánh mắt bất thiện.
Khương Thi cười cười: "Tôi không sao cả, chỉ là điện thoại bị rớt nên hỏng rồi, không thể liên lạc với anh.
Nhưng mà anh đó, gặp phải chuyện gì vậy?"Lục Kính thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sự lo lắng cũng tiêu tan, quay đầu nhìn về phía thiếu niên sơ mi kẻ sọc được cô gái đỡ lên, giọng điệu bất đắc dĩ: "Tôi cũng không biết, tôi đang đi tìm cô thì đột nhiên cậu ta nhảy ra nói tôi… Khụ, cướp bạn gái của cậu ta.
Cô quen cậu ta à?"Chắc không là bạn trai nhỏ của cô chứ?Khương Thi cũng không thèm liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, trực tiếp lắc đầu: "Không quen biết.
"Bên kia, Hứa Nhan đi theo Lục Kính tiến lên đỡ lấy Khương Từ, giọng nói run run: "Tại sao anh lại đến nơi này?"Vẻ mặt của Khương Từ hung ác chật vật, chỉ vào Tiểu Lục: "Em rời xa anh chính là bởi vì anh ta ư?"Khương Thi và Tiểu Lục nghe thấy lập tức ngẩng