Một tình tiết như vậy không thể đưa vào văn bản, nhưng vừa lúc nãy dường như cô chỉ cảm thấy một chút trong bầu không khí đó.
Tiếc là lại biến mất quá nhanh.
Cô khom lưng xuống, hai tay buông xuống tự nhiên, tựa đầu nghiêng sang một bên bàn, hai mắt mở to.
Một lúc sau cô lấy điện thoại ra từ trong túi, rồi mở album ảnh ra, ảnh chụp một người con trai đang đứng nghiêng người sang một bên, mặc dù trên tay còn cầm một quyển sổ nhỏ và một cây bút, phong thái cũng tự nhiên và khoan khoái, khóe miệng cong thành một vòng cung thanh lịch, biểu cảm có chút mê hoặc.
Ngũ quan tinh tế, quyến rũ, song cũng phù hợp với vẻ mặt nghi hoặc, có một cảm giác tương phản mới mẻ, Khương Thi nhìn chằm chằm vào ảnh vài giờ.
"Tạch tạch! tạch tạch! ""Tạch! "Tia lửa cảm hứng vàng rực lúc ẩn lúc hiện, cô giống như một chiếc bật lửa chỉ còn lại một chút dầu, tia lửa cứ "tạch tạch, tạch tạch", từ đầu đến cuối chỉ thiếu một chút nên vẫn không thể nhen lên ngọn lửa.
Trên điện thoại cũng không có thông tin liên lạc mới.
Mặc dù không thể nhanh như vậy được, nhưng cô thật sự hy vọng anh có thể nhanh chóng suy nghĩ thông suốt, sau đó thì liên hệ cho cô.
Khương Thi ngồi xuống, lại mở đại cương ra, phần này có một kẹp giấy để phân biệt, trước hết là xem tình tiết tiếp theo của truyện, nói không chừng lại có thể lấy được cảm hứng từ cốt truyện trước.
Cô càng lật về phía sau thì vẻ mặt của cô càng nghiêm trọng, sau khi ghen tuông được hòa giải, nam chính và nữ chính bước vào giai đoạn ngọt ngào ngắn ngủi, số cảnh ở bên nhau nhiều đến đáng sợ, ôm, hôn, tặng quà! Tất cả đều là điểm mù kiến thức của cô.
Cô đóng đại cương lại, rồi nhấp vào tìm kiếm trên mạng, gõ câu hỏi: Làm thế nào để có một công cụ ngoan ngoãn…Gõ sai rồi, xóa