Không ai nghĩ là Cát Tường sẽ nói ra một câu đậm mùi con buôn như vậy.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên vi diệu.
Một lát sau, bị tiếng phì cười từ Anh Tuấn đánh gãy.
Cả hai cô gái đều quay mặt ra nhìn anh, như đang thắc mắc hỏi chuyện này đáng cười lắm sao?
Anh Tuấn thấy thế, lại cảm thấy rất muốn cười.
Anh kịp thời kéo lại khoé miệng đang có xu hướng muốn nhếch lên, hắng giọng: "Đúng vậy, một buổi dạy của mình giá năm trăm nghìn.
Nếu cậu muốn ôn tập cùng thì có thể trả luôn."
Câu nói hùa của Anh Tuấn làm Thanh Nhàn và Cát Tường đều sửng sốt.
Thanh Nhàn sửng sốt là vì chưa bao giờ thấy Anh Tuấn biết cười đùa.
Anh nổi tiếng là một người nghiêm túc, Thanh Nhàn học cùng lớp mà chưa từng thấy anh quá thân với ai, càng đừng nói đến anh sẽ cười thoải mái như thế.
Mà Cát Tường sửng sốt bởi vì, cô cứ cảm thấy quái quái.
Cảm giác hình như mình đã vô tình tự đào hố bản thân rồi.
Quả nhiên, sau khi Anh Tuấn nói câu đó xong thì quay sang nói nhỏ bên tai Cát Tường: "Anh không nghĩ tới một buổi dạy kèm có giá trị năm trăm nghìn đấy? Chừng nào anh được nhận lương đây? Hay là trả cuối tháng?"
Cát Tường đen mặt.
Thật sự cô rất muốn đạp vào bản mặt tên này một trận.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tương tác qua lại, hồn nhiên bỏ quên Thanh Nhàn đang đứng bơ vơ ở đó.
Thanh Nhàn tỉnh táo lại, lập tức nhận ra mình đang ở tình huống nào.
Cô nàng thầm hít sâu một hơi, kịp thời giữ lại hình tượng trước mắt bao người.
Thanh Nhàn bước lên một bước, từ trong ví lấy ra một tờ năm trăm nghìn mới tinh, mỉm cười: "Đúng là hôm nay chị có việc cần nên mới mượn gia sư của em một buổi.
Đây là tiền trả tối nay, coi như chị dùng để mua thời gian của Tuấn."
Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu rầm rì trong thư viện.
Ánh nhìn mọi người đều trở nên bất thiện khi nhìn Cát Tường, khỏi nói cũng biết họ dành lời lẽ không tốt về cô.
Cứ như cô là người không biết điều và không biết thông cảm vậy.
Cát Tường bình tĩnh gập vở lại, dưới tình huống này mà vẫn học được thì đúng là thần tiên.
Trong lòng thầm tiếc lãng phí thời gian, ngoài mặt thản nhiên nhìn củ khoai lang bỏng rát là tờ năm trăm từ tay người nào đó.
"Chị thật là hào phóng, có thể tùy tiện rút ra một tờ mệnh giá cao.
Con gái đi ra đường phải cẩn thận giữ kỹ ví tiền đấy." Giọng điệu quan tâm vừa phải, rất khó sinh ra phản cảm.
Thanh Nhàn trong lúc nhất thời không nhận ra Cát Tường đang nói móc.
Nhưng giây sau cô nàng đã phản ứng lại, đây là ám chỉ cô vung tiền như rác? Thanh Nhàn làm sao có thể nhịn được cục tức này.
Hơn nữa Cát Tường không nhận tiền, khiến động tác giơ tiền của cô trở nên bối rối.
Đầu óc Thanh Nhàn xoay chuyển, tính mở miệng đáp trả thì lại bị Anh Tuấn cắt ngang.
"Được rồi! Cát Tường chỉ nói đùa thôi, cậu lại cho là thật.
Cậu coi em ấy là gì vậy?" Anh Tuấn lên tiếng, rõ ràng là đang bênh vực Cát Tường.
Ngực Thanh Nhàn như bị đâm đến khó chịu.
Lần đầu tiên cô phải nghiêm túc nhìn Cát Tường, ánh mắt chăm chú như muốn soi cho kỹ Cát Tường có điểm gì mà khiến Anh Tuấn khác lạ như thế.
Cát Tường nâng mắt, mở miệng: "Hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước." Cô mất hứng rồi, không thích ở lại đôi co làm kỳ đà cản mũi.
Hiệu ứng trên đầu hai người này lấp lánh chói lòa xém chút mù mắt cô.
Cát Tường có thể chịu đựng một người, nhưng không thể chịu đựng thêm người thứ hai.
Thanh Nhàn bất ngờ khi nghe Cát Tường chủ động lui bước.
Nhưng chỉ vậy mà thôi, không thể thay đổi sự thật rằng cô rất ghét con nhỏ kia.
Trực giác bảo cô ta không nên coi Cát Tường như đám nữ sinh khác.
Vì thế, Thanh Nhàn đáp lại xen lẫn chút thận trọng: "Em giận chị sao? Hôm nay đúng là chị có chuyện cần hỏi Tuấn nên.." Chưa nói hết câu, Thanh Nhàn bỗng ngậm miệng lại, bởi đối phương đã gọn gàng đứng dậy đi khỏi rồi.
Nhìn bóng lưng thoăn thoắt kia, khiến Thanh Nhàn bỗng nghi ngờ phải chăng mình suy nghĩ nhiều?
Mà ở góc Thanh Nhàn không thấy, nụ cười mỉm thường trực trên khuôn mặt Anh Tuấn phai nhạt đi.
Anh híp mắt, ánh sáng trong con ngươi đan xen sáng tối.
Phù!
Cát Tường rời khỏi thư viện nhỏ.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chuyển tối, quyết định hôm nay sẽ bỏ học đi chơi.
Con đường nhỏ tấp nập xe cộ đi lại, tiếng ồn ào náo nhiệt truyền ra từ những quán ăn vỉa hè lề đường, và ánh sáng lung linh đủ màu sắc khiến Cát Tường cảm thấy bản thân đang chân thật tồn tại ở thế giới thực.
Chỉ là khi nghĩ đến hiệu ứng ảo diệu từ đỉnh đầu người nào đó, đều nhắc nhở Cát Tường rằng, đây thực ra cũng chỉ là một chiều không gian xa lạ mà thôi.
Thi thoảng Cát Tường sẽ thử lục lọi trong trí nhớ về quá khứ trước đây của mình.
Nhưng thật kỳ lạ, ký ức giống như bị ai đó mạnh mẽ dùng bức màn đen phủ xuống.
Cô không biết trước kia mình là ai, nhưng tiềm thức cô không hề bài xích với việc đột nhiên bị hệ thống ném vào câu chuyện của tác giả làm Người Bổ Khuyết.
Cát Tường vừa đi vừa nghĩ, đến lúc hoàn hồn thì chợt phát hiện đây là con đường xa lạ