Giây phút thanh âm điện tử từ hệ thống vang lên, người có gương mặt luôn bình tĩnh như Cát Tường cũng phải đình trệ vài giây.
Tay cầm lon nước ngừng lại, có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ nuốt không được mà nhả không xong.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.
Yên ổn thi đại vào trường nào đó có phải dễ hơn không, sao cứ nhất quyết thích thử thách bản thân làm cái gì.
Tưởng ăn được quả ngọt của hệ thống dễ lắm sao? Vốn Cát Tường nghĩ rằng cứ thử đăng ký nguyện vọng vào trường "crush" muốn thi xem sao, đằng nào có trượt thì vẫn còn các trường tuyển thẳng khác làm bảo hiểm.
Giờ thì hay rồi, mở luôn nhiệm vụ hình thức địa ngục không chừa đường lui cho bản thân.
Có lẽ thấy sắc mặt Cát Tường không tốt lắm, Anh Tuấn kịp thời thu lại nụ cười của mình, mở miệng nói: "Được rồi, nếu em đã quyết tâm thi vào trường này thì anh phải điều chỉnh lại để đẩy nhanh tiến độ học của em lên mới theo kịp chương trình nặng ký.."
Những câu sau đó Cát Tường không nghe nổi nữa.
Muốn tăng khối lượng ôn tập, đùa sao? Rốt cuộc là cô vào thế giới này chỉ làm một việc duy nhất là điên cuồng học tập thôi hả?
Cô lập tức lên tiếng cắt ngang: "Rốt cuộc anh đến đây để làm gì vậy?"
Anh Tuấn chợt ngừng nói, anh nhìn xuống Cát Tường chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu, thần kỳ nhận ra cảm xúc muốn bùng nổ trong cặp mắt bình tĩnh của đối phương.
Suy nghĩ nảy số, Anh Tuấn cười nói: "Anh tới mời em ăn tối, giải tỏa tinh thần căng thẳng trước thi."
Gần đây Anh Tuấn đang phải chạy nước rút vì sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, khoảng thời gian này Cát Tường cũng không đòi Anh Tuấn phải giảng dạy cô mỗi ngày.
Chỉ khi gặp phải câu hỏi hoặc vấn đề nào hóc búa thì Cát Tường mới gọi điện hỏi Anh Tuấn, giảm thiểu số lần gặp nhau đỡ tốn thời gian của anh.
Cát Tường ngẩng đầu nhìn Anh Tuấn, khí sắc vẫn rất ổn định, trái ngược với mấy anh chị khối trên mặt mũi bơ phờ khác mà cô bắt gặp trên hành lang.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Đợi sau thi đi, khi đó chúng ta liên hoan một thể."
Từ lúc cô xuyên đến thế giới này tới giờ, đây là kỳ thi đầu tiên nên Cát Tường rất nghiêm túc.
Anh Tuấn biết tính Cát Tường, vì vậy chỉ gật đầu.
Đôi mắt hơi híp lại tạo thành đường cung, hơi cúi đầu lại gần cô một chút, lên tiếng: "Nếu gặp phải chuyện gì, cứ nói anh." Dứt lời, khóe mắt Anh Tuấn như vô tình liếc đến phía sau Cát Tường.
Bóng người bị phát hiện, vội vàng núp sau gốc cây cổ thụ chạy đi.
Cát Tường cho rằng Anh Tuấn đang nói đến bài tập, cũng không nhận ra khoảng cách giữa bọn họ bây giờ có gì không đúng.
Cô nghiêm túc gật đầu, nói rằng có gì không hiểu sẽ làm phiền anh.
Không phải lời khách sáo, mà thực sự sẽ làm phiền anh thật.
Anh Tuấn rất thích tính tình thẳng thắn, anh khẽ bật cười rồi đứng thẳng lưng lùi về: "Vậy chúc em thi tốt nhé." Nói xong Anh Tuấn quay người rời đi.
"Anh cũng vậy." Cát Tường nhìn bóng lưng đối phương, chợt nói.
Anh Tuấn không ngoảnh đầu, chỉ giơ tay phải lên vẫy vẫy như đã nghe thấy, sau đó đi xa khuất.
Cát Tường thu hồi tầm mắt, nhấc bước đi sang một hướng khác.
Trước khi đi, cô vô tình nhìn lướt qua gốc cây nọ.
Khi nãy cô cảm nhận được có người núp sau theo dõi mình, chỉ là Cát Tường không mấy coi trọng.
Không biết tự tin từ đâu ra, nhưng bản năng Cát Tường cho rằng mình sẽ không bị mấy trò vặt vãnh của đám "con nít" chưa ra trường hãm hại.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ mới nghĩ đến thôi, Cát Tường đã căng cả da đầu.
Cô còn một năm nữa, hy vọng trong một năm này cô sẽ theo kịp và có tiến bộ.
Bàn tay nắm chặt dây đeo ba lô, cất bước rời đi.
Ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ chiếu xuống sân trường, xua tan không khí lạnh mùa đông.
Ở nơi không ai thấy, nhánh cây chuẩn bị nhú mầm đâm chồi báo hiệu xuân tới.
Thỉnh thoảng xa xa vang lên tiếng cười đùa của đôi tốp học sinh tan học chưa về.
Thoáng cái đã qua một tháng.
Trong thời gian một tháng này, Cát Tường tạm thời dành ra mấy tiếng ôn tập kỹ thuật bóng rổ với câu lạc bộ.
Việc học được cô sắp xếp một cách hợp lý, hiện tại Cát Tường đã quen dần với khối lượng bài tập khổng lồ trên lớp và Anh Tuấn giao.
Làm nhiều đề tương tự rốt cuộc cũng khiến Cát Tường thấm nhuần tinh túy lời giải trong đó.
Mà trong thời gian này, Mạnh Hùng và một bạn khác trong câu lạc bộ bóng rổ cũng đang tối mắt sắp xếp lịch tập sao cho mọi người không bị xao nhãng việc học mà vẫn bảo đảm được cuộc thi sắp tới.
Ngoài ra Mạnh Hùng cũng phải chạy đi chạy lại làm thủ tục các giấy tờ đăng ký cho đội mình, cho nên phần lớn lúc Cát Tường đến sẽ ít khi thấy Mạnh Hùng.
Trái lại cô cũng đã làm quen với bốn bạn nữ duy nhất trong câu lạc bộ.
Tuy Cát Tường trong nhóm nữ chỉ là em út, nhưng họ đều tin tưởng giao chức đội trưởng cho cô.
"Tường ơi, em qua xem nếu mình chơi theo chiến thuật đội hình này thì có ổn không?" Một bạn nữ đang hí hoáy cầm bút viết gì đó trên sổ tay, chợt ngẩng đầu gọi Cát Tường.
Cát Tường nghe vậy, cầm chai nước đang uống dở đi tới ngồi xuống cạnh cô, liếc mắt nhìn nội dung trên trang giấy.
Một lúc sau, Cát Tường mới dời tầm mắt từ trang giấy đến khuôn