Dân gian có câu nói này rất đúng: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Sau khi Cát Tường và Hạ Vân San xuống chân núi, vừa vặn gặp được vị thế tử và thanh mai trúc mã của hắn ta.
Bốn người đối diện nhau, trong ánh mắt trừng trừng của Hạ Vân San và bộ dáng rụt rè trốn sau lưng của cô nương đích trưởng nữ nào đó, khiến không khí hai bên bất giác mang theo ý vị không rõ.
"Thật trùng hợp." Cát Tường thong thả mở lời.
Đáy mắt thế tử Bình vương hơi tối, bày ra thái độ hữu lễ mỉm cười: "Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp Tứ công chúa ở đây."
Giọng điệu nghe sao cũng thấy có chút âm dương quái khí.
Cát Tường không để bụng, chỉ khẽ gật đầu rồi nói: "Thất lễ, quấy rầy nhã hứng của thế tử và vị tiểu thư này."
Cà khịa ai chẳng nói được, xùy.
Nhìn như màn đối đáp bình thường, nhưng ẩn chứa trong câu nói là ngàn cái bẫy vô hình chỉ chực chờ ngươi bất cẩn sa vào.
Từ lúc Cát Tường xuyên vào bối cảnh cổ đại có khả năng thuộc cung đấu và gia đấu này, đã biết được phải cẩn thận ăn nói.
Họa luôn từ miệng mà ra.
Hạ Vân San hẵng còn nhỏ tuổi, nàng ấy không nghe ra điều gì bất thường, chỉ cảm thấy bộ mặt thế tử rất đáng ghét.
Nàng muốn biểu tỷ mau mau tránh xa tên nam nhân bạch kiểm này ra, vì thế không ngừng lôi kéo cánh tay Cát Tường: "Tỷ tỷ, muội mệt rồi.
Chúng ta về được chưa?"
Cát Tường bị giọng điệu làm nũng của Hạ Vân San làm cho buồn cười.
Ngoài mặt ôn nhu xoa đầu nàng rồi mới quay sang lên tiếng: "Nếu không có việc gì, vậy ta đi trước."
Hạ Vân San tưởng mình thuyết phục được Cát Tường, lúc quay người còn không quên ngoái đầu lại âm thầm làm mặt quỷ với đối phương.
Thế tử Bình vương tự dưng bị đối xử như vậy, thầm nhíu mày không hiểu ra sao.
Số lần hắn ta gặp Hạ Vân San đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ bản thân đã vô tình đắc tội người ta mà không biết?
Đợi bóng dáng hai người lên xe ngựa đi mất, thế tử mới thu hồi tầm mắt âm u, quay đầu dịu dàng vỗ về với nữ nhân luôn núp sau lưng mình: "Tuyết Nhi đừng sợ, có ta đây rồi."
Nữ tử tên Tuyết Nhi vẫn còn núp sau lưng, nghe thế tử nói thì đáng thương ngẩng đầu.
Gương mặt như con nai nhỏ yếu ớt cầu người thương tiếc rất dễ kích phát lòng bảo hộ của nam nhân.
Thế tử không ngoại lệ, hắn tự giác mềm mỏng hơn: "Để ta đưa muội về nhà."
"Đa tạ thế tử ca ca!" Tuyết Nhi cảm kích nắm lấy góc áo thế tử, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe.
Trong xe ngựa, Cát Tường và Hạ Vân San ngồi đối diện nhau.
Một người ung dung nhắm mắt dưỡng thần, một người thì túm vạt áo thấp thỏm không yên.
Qua một hồi lâu, Hạ Vân San mới thật cẩn thận ghé tới ngồi cạnh, như cún con lay nhẹ người nào đó: "Biểu tỷ, tỷ giận muội sao?"
Từ lúc lên xe ngựa tới giờ, Cát Tường không hề mở miệng nói chuyện khiến Hạ Vân San lo lắng.
Nàng ấy cho rằng có lẽ vị biểu tỷ của mình không vui.
Cũng phải thôi, ai lại thích có một "kỳ đà cản mũi" khi đang gặp người mình thích đâu.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Hạ Vân San sắp có xu hướng mếu xuống.
Cát Tường buồn cười đứa nhỏ thích suy diễn lung tung.
Nàng đành phải mở mắt ra, dịu dàng trấn an ai kia: "Ta không giận."
Hạ Vân San cẩn thận quan sát thái độ Cát Tường quả nhiên không giận, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó nàng ấy lại lập tức phụng phịu làm nũng: "Thế sao biểu tỷ lại phớt lờ muội chứ?"
"Ta chỉ hơi mệt chút." Cát Tường nói bằng giọng vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Hạ Vân San vỡ lẽ, bấy giờ mới sực nhớ ra công chúa biểu tỷ quanh năm ở trong hoàng cung, thể chất không thể nào bằng nữ nhi nhà tướng.
Ấy vậy mà Hạ Vân San cứ hồn nhiên kéo Cát Tường đi hết chỗ này chỗ nọ.
Đứa nhỏ nào đó thầm chột dạ, nhưng ai bảo biểu tỷ bề ngoài chả nhìn ra chút mệt mỏi nào chứ.
Thế là Hạ Vân San biết điều dừng làm nũng, còn rất chân chó: "Biểu tỷ mau nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi muội sẽ gọi."
Xe ngựa đi thẳng một mạch về biệt viện.
Không đợi Hạ Vân San gọi dậy, Cát Tường "mơ màng" mở mắt ra, xuống xe ngựa.
"Biểu tỷ!"
Lúc tạm biệt, Hạ Vân San ngập ngừng hô lên.
Cát Tường quay người lại nhìn đối phương, tỏ ý nghi hoặc.
Hạ Vân San hai ba bước chạy tới bên cạnh nàng, chuông nhỏ trên búi tóc kêu đinh đang.
Nàng ấy cất giọng đôi chút hồi hộp: "Biểu tỷ, tỷ thực sự, thích thế tử kia sao?"
Bị hỏi đột ngột, Cát Tường hơi sửng sốt, giây lát chợt cười.
Nàng tự nhiên nhéo má đối phương, ôn hòa hỏi ngược lại: "Muội cho rằng ta thích thế tử sao?"
Bằng không thì sao, cả kinh thành đều biết Tứ công chúa thích thế tử mới thỉnh cầu ban thánh chỉ tứ hôn mà.
Hạ Vân San mờ mịt ngẩng đầu, không hề nhìn thấy tình ý trong mắt biểu tỷ như tưởng tượng.
Có, chỉ là mặt nước tĩnh lặng.
Hạ Vân San giật mình, sau đó vui mừng tràn vào mắt.
Nàng ấy nén xúc động, chỉ ngại ngùng quẳng lại một câu "tốt quá" rồi chạy biến vào xe ngựa rời đi.
Quả thật bộ dáng thế tử rất tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, nhưng Hạ Vân San cảm thấy người như biểu tỷ nên xứng với người tốt hơn.
Huống chi tên nam nhân đó dám trăng hoa sau lưng biểu tỷ.
Nghĩ đến đây, Hạ Vân San cười hắc hắc.
Nếu biểu tỷ không có tình cảm, vậy nàng không cần kiêng dè đối phó gì nữa rồi.
Những chuyện này Cát Tường không biết và cũng không muốn quan tâm.
Nàng trở về chủ viện, vị quản gia trung niên đón tiếp nàng lúc trước vội vàng tiến lên bẩm: "Tiểu thư, có mấy bái thiếp gửi cho người." Sau đó cung kính dâng lên mấy tấm thiệp mời.
Thành Hoài An tuy chỉ là thành nhỏ nằm kề bên biên giới, nhưng vẫn là có thế lực.
Chuyện Tứ